Ta gặp chàng lúc mới tròn mười ba. Thanh Ngôn. Ngày đó, trong mắt ta, hắn mới mười bảy, là một thiếu niên lanh lợi.
Khi đó ở Tần Hoài đang là đầu mùa xuân, từng trận gió bắc thổi về. Cảnh xuân sắc Giang Nam chưa kịp thưởng ngoạn đã phải hướng lên phía bắc sông Tần Hoài, ở nơi xa xôi vạn dặm chiến tranh với người Hồ ở bắc nơi chân núi Âm sơn vọng lại tiếng ngựa kêu thảm thiết. Sông Tần Hoài xa tắp, bầu trời Đại Dận phản chiếu lên giữa mặt băng điểm chút sắc xanh vẩn đục.
Ông nội thế nào cũng chẳng qua nổi mùa xuân, đầu óc người đã lẩm cẩm lắm rồi nhưng vẫn cương cường giữ chút sức lực đợi chủ nhân của thanh kiếm người đúc.
Đêm nay, ta rút cuộc cũng có chút thời gian rảnh rỗi ngắm bầu trời tràn ngập ánh sao, thứ ánh sáng trắng bạch tinh khiết này cứ như một đoá mộc lan thật lớn đua nở giữa nền trời. A Trăn thích loài hoa này vì một lý do vô cùng nực cười, nàng từ bé chẳng có khướu giác, nghe bảo hoa mộc lan có thể chữa tật ở mũi nên cầu khẩn ta mua thật nhiều hoa về, trồng xung quanh gian phòng của mình. Ba tháng mùa xuân, mộc lan nở rộ, nàng một thân y phục đỏ tươi nằm đọc sách dưới tán cây, cánh hoa cứ thế lướt theo mái tóc đen nhánh của nàng rơi xuống. Cả Cố phủ, chẳng ai dám quấy rầy nàng. Nàng luôn thích những loài cây xanh mơn mởn như vậy, dường như sức sống ở chúng chẳng bao giờ cạn kiệt, do đó ta đặt cho nàng một cái tên, Cố Trăn.
Năm ấy, đứa trẻ khẽ khàng quỳ gối bên chân ta, đầu dập xuống đất, cẩm bào sắc tím nhàn nhạt, mảnh lưng hơi cúi thành một đường cong, tựa đoá mộc lan ngậm nụ đợi thì toả sắc. Ngắm nhìn hồi lâu cũng chẳng nhận ra chút sức sống nào lưu lại trên người đứa trẻ năm tuổi này, thế mà nó lại là chủ nhân kế nhiệm của Cố gia ở Vĩnh An, nhỏ như vậy đã phải oằn lưng gánh lấy cơ nghiệp muôn đời gia tộc.
Từ xưa đến nay, gia chủ các đời Cố gia đều chết yểu ngay lúc đương tuổi tráng niên. Họ đạt được quyền thế nhưng thứ quyền thế đó chẳng bao giờ là đủ. Điều này dường như đã thành số mạng. Mà số mạng đó lại đang nằm gọn trong lòng bàn tay đứa trẻ này, nó đang lạnh run, đến mức chẳng dám ngẩng đầu mà liếc ta lấy
Tướng quân phủ với biệt viện ngoài thành cách nhau hơn hai mươi dặm, Thẩm Ngạn cuối cùng đã đến muộn hai khắc. Lửa trên thuỷ các thiêu đã tàn, nửa trời nhuộm đỏ, một mảng phế tích. Chàng quỳ trên mặt đất, nền đất khắp nơi toả hơi nóng.
Hận đến thế nào, quyết tuyệt ra sao.
Nàng đã chết, giữa buổi xế chiều tịch liêu này.
Chàng nên đến sớm. Giữa hồ nước ảm đạm, chàng rút cuộc cũng thấy được cô nương đã cứu chàng. Sớm vẫn là hồng nhan, chiều đã là xương trắng.
Con chim trong lồng, sao có thể lại bay lượn lần nữa? Con cái chịu nhục, lại yêu nổi nữa sao?
Nàng từng là một cô nương gan dạ khả ái, múa võ dưới ánh dương mùa xuân giữa bầu trời lam sắc.
Chàng cũng từng là một đứa trẻ vô ưu vô lự chạy như bay trên đường phố phủ đầy băng tuyết.
Trăng, chiếu rọi trên nóc nhà ngoài Nhạc thành, giai nhân say ngủ trong thuỷ các, nàng không hay biết, trong Nhạc thành có một nam nhân vì yêu chuốc khổ ra sao. Chàng vốn là tướng quân trấn ải của Khương quốc, là hoá thân của sự trung thành. Mà nàng nhìn xem, cái đêm đen chỉ có ánh sao đơn độc chiếu sáng ấy, tinh mơ đã nhạt nhoà, nàng nghe xem, một nam nhân đang thống khổ thét gào!
Thẩm Ngạn trấn thủ Giang Lăng, nơi ranh giới Khương Lê hai nước tiếp giáp nhau, gần kề biển lớn. Chàng mỗi ngày miệt mài khổ Luyện binh sĩ, hơi chút sơ suất là nghiêm túc gia tăng hình phạt, không hợp đạo lý, khiến mấy hạ sĩ mới nhập ngũ tiếng oán khắp nơi. Phó tướng thấy Thẩm tướng quân suốt ngày mượn thao luyện binh sĩ mà lơ là bản thân, xưa đâu bằng nay, chỉ tưởng rằng chàng có con còn nhỏ mất sớm mới sầu não kém vui, liền bảo chàng lên Thanh Vân tự, vì Thẩm Lạc con chàng mà cúng tế, làm lễ siêu độ vong linh.
Thẩm Ngạn vì nhớ Lạc Nhi, rảnh rỗi lại đi Giang Lăng là nơi gần biển. Mạo hiểm mưa to gió lớn, mua hai thanh hương triều nhuyễn vào Thanh Vân tự. Nước mưa róc rách theo thềm đá giọt xuống, tươi cười trước hương phật lượn lờ không dứt, chàng thắp một nén nhang cho Lạc Nhi. Chàng mệt mỏi, nắm chặt thanh hương kia, hương tro nóng hổi như chim bị đánh trúng mà đột nhiên rơi xuống, phỏng cả tay chàng, vết
Con chàng, đứa con duy nhất của chàng với nàng, Lạc Nhi sống rất ngắn ngủi, phụ thân như chàng còn chưa kịp kể nó nghe dù chỉ là một câu chuyện, chưa từng dạy nó một câu thành ngữ, chưa từng ôm nó, vỗ vai nó bảo, Lạc Nhi, kiếm pháp lúc nãy con luyện không tệ chút nào. Con chàng cuối cùng chỉ gọi chàng, thúc thúc. Mọi thứ chẳng kịp nữa rồi, chàng vĩnh viễn chẳng kịp làm nữa rồi.
Con gái chàng điêu ngoa buồn thả, là do chàng dung túng mà ra, thế nhưng lại hại chết con trai chàng. Lúc chứng kiến con cái oe oe chào đời, chàng chẳng có lấy chút mảy may vui sướng. Làm sao chàng có thể đối với nàng như vậy? Thê Thê đã sớm chú ý, chàng đi vắng ngày càng nhiều, từ sau khi thấy nàng, chàng luôn
Liễu Thê Thê thật không ngờ. Nàng ta tưởng rằng, Thẩm Ngạn sẽ một kiếm giết chết Tống Ngưng. Thế nhưng chàng lại không giết nàng. Chàng không chỉ không giết nàng mà còn cùng nàng viên phòng. Chàng lại còn bị nàng ta đánh trọng thương đến mê man, mà hiện giờ, chàng lại còn có con với nàng ta nữa, trưởng tử đích tôn của Thẩm gia. Vòng quay số phận, quay quay dừng dừng, ngàn lối xoay chuyển, rút cuộc là muốn đưa họ đi đến đâu? Thẩm Ngạn cho rằng nàng là cô nương cứu chàng, đây là lợi thế có một không hai của nàng, nàng phải gấp rút nắm lấy cho chặt, nàng lặng im rời khỏi Thẩm phủ, nàng ở đầu phố nhing chàng mặc cả bệnh tình đi khắp nơi tìm nàng, thế là đủ rồi, nàng chưa hề đánh giá sai, chàng là một nam nhân như thế, vì suy nghĩ tín ngưỡng đạo nghĩa, có thể hi sinh tất cả. Chàng cũng không hồi phủ nữa, chỉ vì một người là nàng, lánh ở một biệt viện khác, Khương quốc từ trên xuống dưới, đầu đường xó chợ đâu đâu cũng truyền lại với nhau rằng chàng coi thường quốc hôn, là một giai thoại nghĩa bạc trời mây. Tống Ngưng, ta cuối cùng
Thời gian hai tháng dường như tĩnh lặng giữa hương thơm ngào ngạt của đan quế(Đan quế: Tương truyền trong mặt trăng có cây quế cao năm trăm trượng), mà hỉ mạch của Liễu Thê Thê như tiếng cười đột ngột vút cao giữa mảnh tĩnh lặng ấy, tức khắc mộng đẹp tiêu tán, giấc mộng hoàng lương. Thứ trong bụng nữ tử ấy vốn là thứ không nên có trên đời, nhưng thực sự tồn tại mất rồi, Tống Ngưng như cười trong im lặng. Bất kể thế nào, nàng cũng không chịu đựng nổi nữa. Thưởng quế Cù sơn, cái thứ oan nghiệt trong bụng ấy cũng như nữ tử đã giả làm ân nhân cứu mạng chàng đều là tạo hoá.
Nàng nghĩ, Thẩm Ngạn biết thì sao. Chàng nhất định đã biết, nhất định rất hận nàng, chàng về rồi nhất định sẽ là người đầu tiên đến giết nàng. Nói chung, chỉ có chàng không trở lại mới có thể bỏ qua cho nàng. Mà chàng mang theo Hộ Tâm Kính tự nàng đem tặng, lại là anh hùng đương thời, chàng nhất định sẽ trở lại.
Gió đêm ấm áp, mùa xuân năm Lê Trang Công thứ mười tám đã tới lúc đậm đà.
Khương Hạ hai nước khai chiến, Thẩm Ngạn phụng chỉ lãnh binh xuất trận, nhất thời trong phủ rất lo sợ. Trước khi đi, Thê Thê tự tay may một cái hầu bao để chàng đeo bên hông, hương lạnh an thần, giống với hương thơm của thuốc trên người nàng. Chàng biết nàng muốn chàng mỗi khắc nhớ đến nàng, lại thấy nàng ăn ngủ khó khăn, đành ở lại Hà Phong viện hơn nửa đêm để trấn an nàng.
Mãi đến lúc Thê Thê ngủ say, chàng mới một mình trở về phòng, chưa bước vào cửa sân, khoé mắt liếc thấy bóng người cao gầy quanh đó, là Tống Ngưng. Đây là lần đầu tiên sau đêm tân hôn hắn bình tĩnh nhìn nàng. Thân hình tú lệ trong viện giữa những chiếc đèn lồng quang ảnh mông lung, hơi nhiễm sắc vàng. Lòng chàng
Khương quốc đại bại, băng cứng đã tan, mùa xuân bến hẹn lại lên. Thẩm Ngạn muốn lấy Liễu thị, Thê Thê làm vợ, Khương mục công hạ một chiếu ban hôn, ba thước lụa trắng, chặt đứt ý niệm này. Thấy chiếu ban hôn này, chàng dường như thấy được hình ảnh Tống Diễn với ánh mắt khinh miệt, vừa như xảo quyệt lại vừa tàn nhẫn. Binh bại như núi đảo, chàng không có lời nào để nói, mà cát đất trao quyền, còn muốn bức chàng chấp nhận quốc hôn nhục nhã này, muội muội Tống Ngưng kia của hắn, vì bị chàng đánh bại một lần mà muốn gả cho hắn, ban cho Thê Thê cái chết, Tống Ngưng, cô tuỳ hứng đến vậy sao? Trận chiến trên cánh đồng Thương Lộc ấy, chàng gần như đã chết, có thể không chết, là do Liễu Thê Thê cho chàng sinh mạng thứ hai, tính mạng chàng bây giờ, đều là của nàng. Việc cũ mộng cũ đều đã qua, ánh mắt quật cường dưới ngựa ấy với dáng đứng quang vinh như lửa đỏ giữa gió tuyết ấy, từ lâu chàng đã rũ sạch, mà hận nước thù nhà như hai vùng trời băng lửa, chàng với cô, không đội trời chung. Chàng chỉ có thể cắn răng tiếp thư chỉ
Thẩm Ngạn. Thẩm Ngạn. Tựa như con thuyền nhỏ phiêu bạt cuối cùng cũng có bờ cảng neo đậu, tựa như đêm đen cô độc rút cuộc tìm được tia sáng ban mai, tựa như giấc mộng thiếu nữ cuối cùng đã có được hướng đi đích thực. Đại mạc lan khói, nắng chiếu sông dài, phấn chiến biên quan, không người địch nổi, vậy mà giữa trời ngang đất dọc này rút cuộc lại có một nam nhân đầu tiên thắng được Tống Ngưng, không thể nghi ngờ, chàng chính là anh hùng đương thời.
Thẩm Ngạn. Thẩm Ngạn. Tống Ngưng nghĩ, chàng có hay, giữa biển người mênh mang, có ta một mực đợi chàng. Ta đợi chàng bao năm rồi, từ buổi trống chiều đến tận khi chuông sớm, từ lúc hoa nở đến khi hoa tàn, từ đầu mùa tuyết bay đến tận lúc tuyết tan. Đợi chờ là thứ rắn rỏi nhất của một đời. Rất lâu rồi, chẳng một ai, làm rung động cõi lòng kiêu ngạo của nàng trên chiến trường. Nàng hiểu rõ, nàng hiểu rất rõ, chàng ấy không
Thẩm Ngạn vẫn nhớ cái ngày đông giá rét năm Lê Trang Công thứ mười bảy đó, trước cửa Tang Dương , mình một thân chiến giáp xanh lơ, cưỡi con hắc mã, phía sau là tinh kỳ Khương quốc bay phần phật, giao chiến với kẻ địch lâu năm là ba vạn hùng binh Lê quốc. Đại mạc lạnh cóng, không bóng nhạn bay, chẳng dấu chân người, tuyết phủ đầy cung đao. Trước cơn giống tố tịch mịch lạ thường, vô cùng căng thẳng. Một tiếng nói trong trẻo bất ngờ truyền đến từ phía đối diện: “Tử Huy thương Tống Ngưng đến đây xin thỉnh giáo cao chiêu của Thẩm Ngạn Thẩm tướng quân. Gió lạnh thổi vù vù, âm thanh theo gió dần trôi. Chàng thấy một người cưỡi bạch mã, cầm hồng anh thương, đứng ngay tại trận tiền, mũ giáp trắng che khuất khuôn mặt. Tựa một đạo hào quang từ trời cao chiếu rọi, làm người ta bỗng cảm thấy rạng ngời phấn chấn, thu phục lòng người. các tướng sĩ đều ngẩn ra. Rất lâu sau, Thẩm Ngạn chậm rãi phóng ngựa đến, trường kiếm trong tay hoà sắc cùng nét mặt.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng. Họ gỡ đống xong búi dây quấn lấy bức Athena Parthenos ngay khi sàn sụp xuống, cột néo cuối cùng bằng mạng nhện đứt tung. Jason và Frank bay xuống để cứu những người khác, nhưng họ chỉ tìm thấy Nico và Hazel đang treo người trên thang dây. Percy và Annabeth đã mất tích. Cái hố dẫn tới Tartarus đã bị lấp kín dưới hàng ngàn tấn vụn. Leo lái tàu Argo II ra khỏi hang động chỉ vài giây trước khi toàn bộ nơi đó nổ tung, lấy đi phần còn lại của bãi đỗ xe.
Tàu Argo II giờ đang đậu trên ngọn đồi nhìn ra thành phố. Jason, Hazel và Frank đã quay trở lại hiện trường vụ thảm họa, hy vọng có thể đào bới qua đống đổ nát và tìm được cách cứu Percy với Annabeth, nhưng họ
Cuối cùng thì cuốn truyện tiếng Anh đầu tiên mình dịch cũng hoàn thành. Phải nói là cảm giác buồn vui lẫn lộn.
Ban đầu, mình nghĩ sẽ chỉ làm việc một mình thôi. Nhưng với lịch học khá dày, mình chỉ dịch được 1 chương 1 tuần, có nghĩa là 52 tuần = 1 năm mới xong nổi. Do đó, khi có chị summerwind rồi 1 thời gian sau là bạn Heo Yêu Tinh ngỏ lời hợp tác mình đã đồng ý. Sau này khi đến hè, mình muốn hoàn thành truyện trước lớp 12 để tập trung học hơn nên đã 'chiêu mộ' thêm 1 số bạn vào đội dịch, nhưng hoạt động được cũng chỉ có thêm 1 bạn. Tuy thế, truyện vẫn hoàn thành như dự kiến và theo kế hoạch của mình đã lôi ra thêm được 1 số bạn. Qúa trình dịch không hề suôn sẻ, rất nhiều cấu trúc, từ ngữ khó hiểu, thậm chí không có trong từ điển. Không những thế, nhóm dịch hầu như ai cũng bị ốm hay hỏng máy trong thời gian dịch(kiểu như bị dớp) và khiến việc dịch chậm đi rất nhiều. Nhưng bọn mình vẫn cố gắng hết sức hoàn thành truyện nhờ sự cổ vũ của mọi người. Thay mặt Nhóm Dịch xin cảm ơn mọi người rất rất nhiều.
ANNABETH TỪNG THẤY MẤY THỨ LẠ LÙNG TRƯỚC KIA RỒI, nhưng cô chưa từng thấy mưa xe hơi.
Khối nhựa đường to như cửa gara sụt xuống cùng sáu bảy chiếc xe Ý. Một cái suýt nghiền nát bức Athena Parthenos, nhưng vầng hào quang rực rỡ của nó cóc tác dụng như một trường lực và chiếc xe bật ra. Rủi thay, nó rơi thẳng về phía Annabeth.
Cô nhảy tránh sang bên, xoay đôi chân đau tệ của mình. Một cơn đau gần như khiến cô bất tỉnh nhân sự, nhưng cô lật ngay lưng lại vừa đúng lúc để thấy một chiếc Fiat 500 đỏ tươi đập vào bẫy tơ của Arachne, đâm thủng sàn hang và thất tung cùng chiếc Khóa Nhện Trung Quốc.
Cô có thể cảm thấy bánh mình ăn trước đó đang bắt đầu chữa lành chân mình, nhưng nó vẫn tệ tới nỗi cơn đau đập rộn lên đến tận cổ. dọc thheo tất cả các bức tường, những con nhện nhỏ đắm mình trong bóng tối như thể đang đợi lệnh bà chủ. Hàng ngàn con sột soạt sau các tấm thảm thêu, làm cho những khung cảnh được thêu dệt chuyển động như có gió.
Annabeth ngồi trên sàn nhà đổ nát và cố gắng duy trì sức lực. Lúc Arachne không để ý, cô cố gắng bắt lấy loại tín hiệu gì đó bằng máy tính xách tay của Daedalus để liên lạc với bạn mình, nhưng tất nhiên cô chả có lấy chút may mắn. Việc đấy khiến cô chả có gì mà làm ngoài việc vừa ngạc nhiên vừa kinh dị nhìn Arachne
ANNABETH ĐÃ ĐẠT TỚI GIỚI HẠN KINH HÃI CỦA BẢN THÂN.
Cô bị tấn công bởi những linh hồn theo chủ nghĩa sô vanh[0]. Cô bị vỡ mắt cá chân. Cô bị săn đuổi qua một vực thẳm bởi một đội quân nhền nhện. Còn bây giờ, trong cơn đau dữ dội, với mắt cá chân được bọc trong bìa cứng và túi xốp hơi, không mang theo vũ khí ngoại trừ con dao găm, cô phải đối mặt với Arachne – một con người nửa-thân-nhện gớm guốc, kẻ muốn giết cô và dệt một tấm thảm thêu kỷ niệm việc đó.
Trong vài giờ qua, Annabeth đã rùng mình, lo lắng, khóc thút thít và nén lại nước mắt nhiều đến nỗi cơ thể cô đã thôi không còn sợ hãi nữa. Tâm trí cô nói điều gì đó tựa như, Được rồi, tôi xin lỗi. Tôi không thể kinh hoàng hơn lúc này được.
PERCY ĐÃ TỪNG THAM GIA RẤT NHIỀU TRẬN ĐẤU. Cậu thậm chí đã đấu ở vài đấu trường, nhưng không đâu giống nơi này. Trong Đại Hý Trường đồ sộ, với hàng ngàn bóng ma đang cổ vũ, thần Bacchus nhìn chằm chằm cậu, hai gã khổng lồ cao mười-hai-bộ hiện ra lù lù phía trên cậu, Percy cảm thấy nhỏ bé và tầm thường như một con rệp. Cậu cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Đánh nhau với bọn khổng lồ là một chuyện. Bacchus biến nó trở thành một trò chơi là chuyện khác.
Percy nhớ lại lời mà Luke Castellan nói với cậu nhiều năm trước, khi Percy trở về sau nhiệm vụ đầu tiên của cậu: Mày không tiếc công sức đổ sông đổ biển ư? Tất cả anh hùng – chỉ là tốt đen trên bàn cờ của các thần?
PERCY CHƯA TỪNG NGHĨ NGÀI D lại có ảnh hưởng dễ chịu đến vậy, nhưng đột nhiên tất cả mọi thứ rơi vào im lặng. Máy nghiền dừng nghiền. Thú hoang không gầm.
Hai con báo hoa mai đi tới đi lui – vẫn liếm môi thòm thèm món thịt om của Piper và húc đầu trìu mến vào chân vị thần. Ngài D gãi tai chúng.
“Thiệt sao, Ephialtes,” ông trách. “Giết á thần là một chuyện. Nhưng dùng báo hoa mai cho màn trình diễn của ngươi ư? Vượt quá giới hạn rồi đấy.”
Gã khổng lồ kêu the thé. “Việc này – việc này là không thể. D – D –”
MỌI THỨ TRỞ NÊN KHÔNG SUÔN SẺ NGAY LẬP TỨC. Hai gã khổng lồ tan biến theo hai làn khói hệt nhau. Chúng xuất hiện chỗ nửa đường đến phía kia căn phòng, mỗi gã ở một chỗ. Percy chạy nước rút về phía Ephialtes, nhưng những cái rãnh trên sàn mở ra bên dưới chân cậu và những bức tường kim loại vụt lên hai phía, tách cậu khỏi bạn mình.
Những bức tường bắt đầu ép tới quanh cậu như hai gọng kìm. Percy nhảy lên và chộp lấy đáy lồng con hydra. Cậu thoáng thấy Piper nhảy qua mấy ô lò cò kiểu hầm lửa, hướng đến chỗ Nico, đang choáng váng, không có khí giới và bị rình rập bởi cặp báo hoa mai.
Trong khi đó Jason tấn công Otis, gã đang kéo cây giáo và thở hổn hển, như thể gã thà nhảy điệu Hồ Thiên
Nếu cậu nói lớn điều đó, cậu sẽ bị đá ra khỏi Đội Hướng Đạo Sinh Đường Biển Năm Ba của Poseidon, nhưng cậu chẳng quan tâm.
Sau khi vừa sống sót ở đền thờ, cậu muốn được trở lại mặt đất. Cậu muốn được khô ráo và ngồi trong ánh nắng ấm áp thật lâu – có Annabeth bên cạnh thì tốt hơn.
Không may là cậu không biết Annabeth đang ở đâu. Frank, Hazel và Leo thì mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Cậu vẫn phải cứu Nico di Angelo, giả như thằng bé chưa chết. Và có một vấn đề nhỏ với bọn khổng lồ
CÁI BỂ NGẬP NƯỚC VỚI TỐC ĐỘ ĐÁNG BÁO ĐỘNG. Piper, Jason và Percy đập mạnh vô tường, tìm một lối ra, nhưng họ chả tìm thấy gì cả. Họ trèo lên hốc tượng[1] để đứng được cao hơn nhưng với lượng nước ào ra từ mỗi hốc thì làm thế cũng chỉ như đang cố lấy thăng bằng ở rìa thác nước mà thôi. Dù Piper đã đứng lên một hốc tường rồi mà nước đã rất nhanh ngập tới đầu gối cô. Tính từ sàn phòng, có khi nó ngập cao đến tám bộ và còn dâng cao nữa.
“Mình có thể thử tia chớp xem sao,” Jason bảo. “Có khi phá một lỗ trên mái là được?”
“Thế sẽ làm sập cả căn phòng và nghiến nát tụi mình ra đấy,” Piper nói.
PIPER CẦN MỘT PHÉP MÀU, chứ không phải chuyện kể trước lúc ngủ. Nhưng ngay sau đó, kinh ngạc đứng như trời trồng khi thứ nước đen xì tràn quanh chân mình, cô nhớ đến truyền thuyết Achelous đã từng nhắc tới – câu chuyện về trận lụt.
Không phải câu chuyện của Noah, mà là phiên bản của người Cherokee mà cha cô từng kể, về những bóng ma nhảy múa và bộ xương chó.
Khi còn bé, cô thường cuộn người cạnh cha mình trên chiếc ghế tựa lớn của ông. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bờ biển Malibu và cha kể cô nghe những câu chuyện mà ông đã nghe từ Ông nội Tom trên đất Oklahoma.
TÌM ĐƯỢC ĐẾN NƠI LÀ CHUYỆN KHÁ DỄ DÀNG. Percy dẫn bọn họ đến thẳng chỗ cần tìm, trên một triền đồi hoang phế nhìn xuống khu di tích Quảng Trường[1].
Việc đột nhập cũng khá suôn sẻ. Thanh kiếm vàng của Jason cắt qua ổ khóa móc và cánh cổng kim loại kẽo kẹt mở ra. Không có người thường nào nhìn thấy họ. Không có tiếng chuông báo động nào reo lên. Những bậc cầu thang đá xoáy vào bóng tối bên dưới theo hình trôn ốc.
PIPER CỐ GẮNG KHIẾN CHO TÌNH HÌNH TỐT NHẤT CÓ THỂ.
Khi cô và Jason đã phát mệt vì phải đi tới đi lui trên boong tàu, nghe HLV Hedge hát bài “Old MacDonald”(với vũ khí thay vì động vật), họ quyết định đi dã ngoại trong công viên.
Hedge miễn cưỡng đồng ý. “Ở nơi tôi có thể thấy hai cô cậy ấy nhé.”
“Bọn em là gì chứ, con nít ạ?” Jason hỏi.
Hedge khịt mũi. “Dê nít là dê con[0]. Chúng dễ thương và bù đắp các giá trị xã hội. Cô cậu chắn chắn không phải dê nít.”
Họ trải chăn dưới gốc một cây liễu cạnh một cái ao. Piper xoay cái sừng sung túc và xốc ra một bữa ăn hoàn chỉnh – bánh kẹp gọn gàng, đồ uống đóng hộp, trái cây tươi và(vì lý do nào đấy) một chiếc bánh sinh nhật kem tím và nến thắp sẵn.
LEO ĐỒNG Ý VỚI NEMESIS VỀ MỘT THỨ: may mắn chỉ là trò hề. Ít ra là khi nó đến với vận may của Leo.
Mùa đông năm ngoái cậu khiếp sợ quan sát gia đình Cyclop chuẩn bị nướng Jason và Piper với sốt nóng. Cậu đã lên kế hoạch để thoát khỏi đó và cứu các bạn bằng cách của mình, nhưng ít ra cậu có thời gian để suy nghĩ.
Còn bây giờ thì không nhiều lắm. Hazel và Frank đã bị đánh gục bởi dây tua của quả bóng bowling kiểu steampunk bị ám. Hai bộ giáp thái độ cực xấu định giết cậu.
MỘT VẤN ĐỀ ĐƯỢC GIẢI QUYẾT: cửa hầm phía trên họ tự động đóng lại, cắt đuôi những kẻ đeo bám. Nó cũng ngắt đi ánh sáng, nhưng Leo và Frank có thể xoay sở được. Leo chỉ hy vọng họ không cần phải đi ra bằng lối đi đó. Cậu không chắc liệu cậu có thể dỡ được lớp gạch từ bên dưới hay không.
Ít ra mấy gã lợn biển bị ám đang ở bên kia. Trên đầu Leo, sàn đá cẩm thạch rung lên, như thể chân của đám du khách đang gõ lên nó.
Frank hẳn đã quay trở lại hình dáng con người. Leo có thể nghe tiếng cậu thở khò khè trong bóng tối.
Thật sự, nhiều khi như thế rõ xấu hổ. Nếu cậu không rành về đồ cơ khí đến vậy, có lẽ họ sẽ chả bao giờ tìm thấy đường trượt bí mật và bị mấy gã kim loại tấn công. Nhưng cậu không thể ngăn mình đựợc.
Một phần là lỗi của Hazel. Là cô gái với siêu giác quan về lòng đất, cô chẳng giúp được mấy ở Rome. Cô cứ dẫn họ đi vòng vòng rồi vòng vòng quanh thành phố, chóng hết cả mặt và vòng về tới hai lần.
“Xin lỗi,” cô bảo. “Chỉ là … ở đây nhiều lòng đất quá, quá nhiều lớp, làm em thấy choáng váng. Như kiểu đang đứng ngay chính giữa một dàn nhạc và cố chỉ tập trung vào đúng một nhạc cụ thôi ấy. Em bị điếc mất.”
ĐƯỜNG HẦM CHẠY THẲNG VÀ PHẲNG, nhưng sau khi ngã, Annabeth quyết định chớ nên liều. Cô bám vô tường và dùng nạng gõ lên sàn hầm trước mặt để chắc chắn là không có bẫy gì cả.
Khi đi, thứ mùi tanh nhẹ càng lúc càng đậm hơn và khiến cô căng thẳng. Tiếng nước chảy nhỏ dần phía sau cô. Tay vào đó là một điệp khúc khô khan những tiếng thầm thì như cả triệu tiếng nói nhỏ li ti. Chúng có vẻ như tới từ những trong bức tường và đang to dần lên.
Annabeth cố tăng tốc nhưng cô không thể đi nhanh hơn mà không mất thăng bằng hay đụng đến cái mắt cá chân. Cô lại khập khiễng đi, bị thuyết phục rằng có gì đó phía sau mình. Những giọng nói nho nhỏ ấy vang lên đồng loạt, tới gần hơn.
Cô đã từng rơi khỏi bức tường nham thạch tại Trại Con Lai. Cô từng bị đâm vào cánh tay bằng một lưỡi kiếm tẩm độc trên cầu Williamsburg. Cô thậm chí đã từng phải giữ sức nặng của bầu trời trên vai mình.
Nhưng tất cả chẳng là gì so với việc tiếp đất khó khăn bằng mắt cá chân.
Cô ngay lập tức biết nó bị vỡ. Đau đớn giống như một sợi dây thép nóng đâm xuyên vào chân cô lên đến tận hông. Thế giới thu hẹp lại chỉ còn cô, mắt cá chân và cơn đau.
KHI ANNABETH LỦNG LẲNG TRÊN KHÔNG, tay nọ tiếp tay kia lần xuống trên cái thang đung đưa dữ dội, cô biết ơn Chiron vì bao năm huấn luyện leo trèo ở Trại Con Lai. Cô từng hay to tiếng phàn nàn rằng leo dây sẽ chả bao giờ giúp mình đánh bại được lấy một con quái vật nào cả. Chiron đã chỉ mỉm cười, như thể biết ngày này sẽ tới.
Cuối cùng Annabeth cũng xuống được tới đáy. Cô trượt khỏi rìa gạch và đáp xuống con rạch, nhưng nó hóa ra lại chỉ sâu có vài icnh. Nước lạnh cóng xộc vô giày của cô.
Cô giơ cao con dao phát sáng. Con rạch cạn chạy xuống giữa một đường hầm bằng gạch. Cứ vài thước lại có những ống nước bằng gốm nhô ra từ tường. Cô đoán chúng là ống thoát nước, một phần của hệ thống
ANNABETH BIẾT MỌI CHUYỆN CÓ THỂ TỒI TỆ HƠN. Nếu cô phải một mình tiếp tục làm nhiệm vụ kinh hoàng, ít nhất cô đã được ăn trưa với Percy trên bờ sông Tiber trước. Còn bây giờ cô được đi xe tay ga với Gregory Peck.
Cô biết về bộ phim đó từ cha cô. Trong vài năm qua, từ khi hai người họ làm hòa, họ dành nhiều thời gian cùng nhau, cô phát hiện ở khía cạnh nào đó ông là người khá ngốc nghếch. Chắc chắn rằng ông thích lịch sử quân đội, vũ khí và máy bay hai tầng cánh, nhưng ông cũng yêu thích những bộ phim cũ, đặc biệt là phim hài lãng mạn từ những năm 1940 đến 1950. Kỳ nghỉ ở Rome là một trong số những bộ phim yêu thích của ông.Ông đã buộc Annabeth xem nó.
XÉT THEO NHIỀU MẶT KHÁC NHAU, thì việc lang thang quanh Rome với Annabeth có thể đã khá tuyệt vời. Họ nắm tay khi tìm đường qua những con phố quanh co, tránh ô tô và đám lái xe vespa điên cuồng, len lỏi qua từng đoàn khách du lịch và lội qua từng biển bồ câu. Ngày nóng lên nhanh chóng. Khi họ đã đi xa khỏi đám khói xăng trên đường chính, không khí có mùi bánh mì nướng và hoa mới cắt.
Họ đi về phía Đại Hí Trường Colosseum[1] vì đó là cột mốc dễ tìm nhất, nhưng đến được đấy hóa ra lại khó hơn Percy dự đoán. Nhìn từ trên cao, thành phố này đã lớn và lộn xộn rồi, nhưng ở trên mặt đất nó còn rối rắm và mênh mông hơn. Có vài lần, họ đi lạc vào các ngõ cụt. Họ vô tình tìm thấy mấy đài phun nước tuyệt đẹp và những bức tượng khổng lồ.
Khi Percy đứng đấy, bị tước vũ khí và bị áp đảo, kế hoạch hình thành trong đầu cậu. Cậu quá quen với việc được Annabeth cung cấp trông tin về truyền thuyết Hy Lạp nên rất bỡ ngỡ với việc thực sự phải nhớ ra cái gì hữu ích, nhưng cậu phải hành động thật nhanh. Cậu khổng thể mặc cho bất cứ chuyện gì xảy ra với bạn bè mình. Cậu sẽ không để mất Annabeth-không mất cô lần nữa.
Chrysaor không thể bị đánh bại. Ít ra không phải là đấu tay đôi. Nhưng khi không có thủy thủ đoàn của hắn…có khi lúc ấy hắn sẽ bị áp đảo nếu có đủ á thần tấn công hắn cùng lúc.
TIM PERCY NHẢY TƯNG TƯNG trong khi Chrysaor đi tới đi lui, đánh giá họ như những chiến lợi phẩm. Khoảng một tá chiến binh nửa người nửa cá heo đứng thành vòng tròn xung quanh, mũi giáo chĩa vào ngực Percy, trong khi khoảng hơn một tá khác lục soát con tàu, gây ra những tiếng ầm ĩ dưới boong.
Một tên ôm một hộp bánh thánh bước lên cầu thang. Một tên khác ôm một thùng Lửa Hy Lạp trong tay.
“Cẩn thận với thứ đó!” Annabeth cảnh báo. “Nó sẽ làm nổ tung cả hai con tàu đấy.”
“Ha!” Chrysaor nói. “Bọn ta biết tất cả về Lửa Hy Lạp, cô gái. Đừng lo lắng. Bọn ta đã cướp tàu ở Địa Trung Hải nhiều niên kỷ rồi.”
Trốn chạy khỏi Atlanta vì mấy tên ác thần thần biển cả đã đủ tệ rồi. Sau lại thất bại không ngăn được con tôm khổng lồ tấn công tàu Argo II. Rồi mấy thủy nhân mã, anh em của Chiron thậm chí còn chả muốn gặp cậu.
Sau tất cả mấy vụ đó, họ tới chỗ Trụ đá Hercules và Percy phải ở lại trên tàu trong khi Ông Lớn Jason thăm nom người anh cùng cha khác mẹ. Hercules, á thần lừng danh nhất mọi thời đại và Percy cũng chả được gặp luôn.
DÒNG NƯỚC TÚM LẤY CÔ NHƯ NẮM ĐẤM và cuốn cô xuống đáy sâu của dòng sông. Đấu tranh là vô ích. Cô ngậm chặt miệng, ép bản thân không được hít thở, nhưng cô chỉ có thể ngăn mình không hoảng loạn. Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ đám bong bóng. Cô chỉ nghe thấy tiếng dồn dập và tiếng gầm ầm ĩ của thác ghềnh.
Cô chỉ vừa chắc mẩm đây là cách mình chết: chết đuối trong một cái vụng nước trên một hòn đảo không tồn tại. Thì, cũng đột ngột như lúc bị kéo xuống, cô bị đẩy mạnh lên mặt nước. Cô nhận ra mình đang ở trung tâm xoáy nước, có thể thở nhưng không thể thoát ra.
Cách đó vài mét, Jason trồi lên khỏi mặt nước và thở gấp, một tay cầm kiếm. Cậu vùng vẫy dữ dội, nhưng
CUỐN CẨM NANG HƯỚNG DẪN CỦA HERCULES VỀ MARE NOSTRUM CHẲNG GIÚP ĐƯỢC MẤY TRONG VỤ RẮN RẾT VỚI MUỖI MÒNG.
"Nếu đây là một hòn đảo phép thuật," Piper gầm gừ, "thì sao nó không thể là một hòn đảo phép thuật tử tế chứ?"
Họ khó nhọc trèo qua một quả đồi và đi xuống một thung lũng cây cối rậm rạp, cẩn thận né tránh đám rắn có sọc-đen-và-đỏ đang sưởi nắng trên mấy tảng đá. Muỗi bay thành bầy bên trên mấy cái ao tù ở những chỗ trũng nhất. Cây cối chủ yếu là đám ô liu còi cọc, bách và thông. Tiếng kêu rả rích của lũ ve sầu cùng với cái nóng ngột ngạt khiến Piper nhớ đến vùng đất riêng của người da đỏ ở Oklahoma vào mùa hè.
SÁNG HÔM SAU PIPER BỊ ĐÁNH THỨC bởi một tiếng còi tàu khác – tiếng kèn ầm ĩ tới nỗi nó thực sự xốc Piper rơi khỏi giường theo nghĩa đen.
Cô tự hỏi không biết Leo đang bày thêm trò gì nữa đây. Rồi tiếng còi rú lên phát nữa. nghe như ở từ cách đó vài trăm thước – từ một tàu khác vậy.
Cô vội vội vàng vàng mặc quần áo. Ngay khi cô lên tới boong trên, những người khác đã tụ tập lại cả rồi – ai cũng áo quần xộc xệch trừ HLV Hedge, người nhận nhiệm vụ trách canh đêm.
Chiếc áo phông Thế vận hội Mùa đông Vancouver của Frank thì lộn trái. Percy thì mặc quần ngủ và giáp che
PIPER CÓ MỘT MỤC MỚI trong danh sách top mười Dịp Piper Cảm thấy Không khỏe.
Chiến đấu với con Quái-tôm bằng dao găm và giọng nói mê hoặc? Không hiệu quả. Rồi con quái vật chìm xuống biển và biến mất với ba người bạn của cô, và cô đã bất lực không thể giúp họ.
Sau đó, Annabeth, HLV Hedge và cái bàn Buford tất bật quanh việc sửa chữa mọi thứ để con tàu không bị chìm. Percy, mặc dù cảm thấy choáng váng, vẫn đang tìm kiếm những người bạn mất tích dưới biển. Jason, cũng kiệt sức, nhưng vẫn bay xung quanh các dây treo như Peter Pan tóc vàng hoe, để dập tắt mấy ngọn lửa từ vụ nổ xanh lục thứ hai đã thắp sáng bầu trời ngay phía trên cột buồm.
APHROS TRÔNG GIỐNG EM TRAI, trừ làn da xanh lam thay vì xanh lá và to con hơn rất, rất nhiều. Ông có cơ bụng và cánh tay hệt Arnold đóng trong Kẻ hủy diệt[1] cùng một cái đầu vuông cục súc. Một thanh gươm chuẩn-Conan[2] đeo ngang lưng. Ngay cả mái tóc ông ta cũng to hơn – một trái cầu lớn đầy mấy sợi tóc xanh-đen xoăn cứng dầy cộm khiến cái sừng càng tôm hùm có vẻ như chết ngập cứ cố bơi bơi để lên được bề mặt.
“Có phải vì thế nên tên ông là Aphros không?” Leo hỏi khi họ qua khỏi hang lướt xuống đường mòn. “Bởi vì kiểu tóc Afro[3] kia ấy?”
Nếu cậu minh mẫn, thì cậu đã chuyển hệ thống dò tìm của tàu từ rađa sang siêu âm ngay khi họ rời cảng Charleston rồi. Đó là thứ mà cậu đã quên. Cậu thiết kế thân tàu để cộng hưởng mỗi giây, truyền sóng qua Màn Sương Mù và cảnh báo Fetus về bất cứ con quái vật nào đang ở gần, nhưng nó chỉ hoạt động ở một chế độ trong cùng thời điểm: trên mặt nước hoặc trên không.
Cậu đã cuống lên vì bọn người La Mã, sau đó là cơn bão, rồi thì Hazel, khiến cậu hoàn toàn quên khuấy mất đi. Bây giờ, con quái vật đang ở ngay bên dưới họ.
HỌ ĐỨNG TRONG SÂN TRONG CỦA MỘT KHU NHÀ KHÉP KÍN, như kiểu một tu viện. Những bức tường gạch đỏ được cây leo phủ kín. Những cây mộc lan mọc nứt cả gạch lát. Mặt trời chiếu ánh nắng chói chang và độ ẩm thì khoảng hai trăm phần trăm, thậm chí còn ẩm ướt hơn cả Houston. Từ đâu đó gần đấy, Leo ngửi thấy mùi cá đang rán. Trên đầu, màn mây thấp và xám xịt, vằn vện như lông hổ.
Khoảnh sân lớn cỡ một sân bóng rổ. Một quả bóng đá cũ xì hơi nằm lăn lóc một góc, dưới chân một bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh.
Dọc theo những tòa nhà, các cửa sổ đều mở. Leo có thể thấy thấp thoáng những cử động bên trong, nhưng mọi thứ lại im lặng một cách kì quái. Cậu không thấy dấu hiệu gì của máy điều hòa không khí, có nghĩa là bên
SAU KHI LÙNG SỤC MỘT BẢO TÀNG ĐẦY NHÓC NHỮNG HỒN MA PHE LIÊN MINH, Leo không nghĩ ngày hôm đó có thể tệ hơn được nữa. Cậu đã nhầm.
Họ chẳng tìm thấy gì trong chiếc tàu ngầm thời Nội Chiến hay trong bảo tàng; chỉ có vài du khách già cả, một ông bảo vệ gà gật, và – khi họ cố khám nghiệm mấy hiện vật--cả một tiểu đoàn những anh chàng thây ma phát sáng trong quân phục màu xám.
Còn cái ý tưởng rằng Frank sẽ điều khiển được đám hồn ma? Ờ...cái đó khá là thất bại. Lúc Piper gửi tin nhắn Iris cảnh báo về vụ tấn công của đám người La Mã, họ đã về tàu được nửa đường rồi, đang bị một đám xác chết quân Liên Minh giận dữ rượt khắp phố chính Charleston.
Rồi--ố, mèn ơi!--Leo phải làm một chuyến bay với Chàng Đại Bàng Thân Thiện Frank, để họ có thể đấu với một đám người La Mã. Hẳn là cái tin đồn rằng Leo là người đã nổ súng vào thành phố bé nhỏ của họ đã được lan truyền rộng rãi, bởi vì đám người La Mã kia có vẻ đặc biệt sốt sắng muốn giết cậu.
Nhưng hãy khoan! Vẫn còn nữa! HLV Hedge bắn họ rớt khỏi không trung; Frank đánh rơi cậu (không phải do sơ suất đâu ạ); và họ hạ cánh khẩn cấp xuống đồn Sumter.
Lúc này, trong khi tàu Argo II đang lao băng băng trên những ngọn sóng, Leo phải vận dụng hết kĩ năng của mình chỉ để giữ cho con tàu được nguyên vẹn. Percy và Jason hơi quá giỏi trong việc chế biến những cơn bão khổng lồ.
Một lúc, Annabeth đứng cạnh cậu, gào lên đua với tiếng rít gào của gió: "Percy bảo cậu ấy đã nói chuyện với một Nereid ở bến cảng Charleston!"
"Tốt cho cậu chàng!" Leo gào lên đáp.
"Cô Nereid đó nói bọn mình nên tìm sự trợ giúp chỗ các anh em của Chiron[0]."
"Vậy nghĩa là sao? Các bé Ngựa Nhí Tiệc Tùng à?" Leo chưa gặp đám họ hàng nhân mã điên khùng của Chiron, nhưng cậu đã từng nghe đồn về những trận đấu kiếm Nerf[1], những cuộc thi nốc bia rễ cây[2], và súng phun nước Super Soaker[3] được nạp đầy kem tươi nén.
"Không chắc nữa," Annabeth đáp. "Nhưng mình có tọa độ đây. Cậu có nhập được kinh độ và vĩ độ vào thứ này không?"
"Nếu cậu muốn, mình có thể nhập bản đồ chòm sao và gọi cho cậu một cốc sinh tố. Dĩ nhiên là mình biết nhập kinh độ và vĩ độ rồi!"
Annabeth liến láu đọc dãy số ra. Leo xoay sở cách nào đó mà nhập được dãy số đó vào trong khi cầm bánh lái bằng một tay. Một chấm đỏ hiện ra trên màn hình biểu thị bằng đồng.
"Vị trí đó nằm ở giữa Đại Tây Dương," cậu nói. "Mấy bé Ngựa Nhí Tiệc Tùng này có du thuyền à?"
Annabeth bất lực nhún vai. "Cứ giữ cho con tàu được nguyên vẹn cho tới khi bọn mình đi xa khỏi Charleston hơn nhé. Percy và Jason sẽ cho mấy trận gió tiếp nữa đấy!"
"Giờ chơi vui vẻ nhé!"
Cứ như cả tỉ năm đã trôi qua, nhưng cuối cùng thì biển cũng lặng và gió cũng ngừng.
"Valdez," HLV Hedge gọi, bằng giọng dịu dàng đến đáng ngạc nhiên. "Để ta cầm lái cho. Trò đã cầm lái suốt hai tiếng rồi."
"Hai tiếng ạ?"
"Ừ, đưa bánh lái cho ta nào."
"Huấn luyện viên?"
"Gì thế, nhóc?"
"Em không nhả tay ra được."
Thật sự là thế. Ngón tay của Leo có cảm giác như đã hóa đá vậy. Mắt cậu rát vì nhìn quá lâu về phía chân trời. Đầu gối cậu nhũn như kẹo dẻo. HLV Hedge xoay xở cậy được cậu ra khỏi bánh lái.
Leo nhìn bảng điều khiển một cái cuối cùng, nghe tiếng Festus thì thầm kẽo kẹt báo cáo trạng thái. Leo có cảm giác cậu đã quên một chuyện gì đó. Cậu nhìn chằm chằm mấy nút điều khiển, cố gắng suy nghĩ, nhưng chẳng ích gì. Mắt cậu khó mà tập trung được. "Thầy phải coi chừng bọn quái vật," cậu bảo vị huấn luyện viên. "Và cẩn thận với bộ thăng bằng bị hỏng. Và--"
"Ta xử lí được," HLV Hedge hứa. "Giờ thì, đi đi!"
Leo mệt mỏi gật đầu. Cậu lảo đảo băng qua boong tàu đi về phía các bạn cậu.
Percy và Jason ngồi dựa vào cột buồm, đầu hai người gục xuống vì kiệt sức. Annabeth và Piper đang cố cho họ uống ít nước.
Hazel và Frank đứng ngoài tầm nghe, đang có một cuộc tranh luận với rất nhiều cái vung tay và lắc đầu. Lẽ ra Leo không nên cảm thấy hài lòng vì điều đó, nhưng một phần trong cậu lại có cảm giác ấy. Phần còn lại trong cậu cảm thấy tồi tệ vì cậu thấy hài lòng.
Cuộc tranh luận đột ngột dừng lại khi Hazel nhìn thấy Leo. Mọi người tụ tập lại chỗ cột buồm.
Frank nhíu mày như thể cậu ta đang cố biến thành một con chó bun[4]. "Không có dấu hiệu của sự truy đuổi," cậu nói.
"Hay đất liền." Hazel bổ sung. Trông cô hơi xanh xao, dù Leo không chắc đó là do sự lắc lư của con tàu hay do trận tranh cãi lúc nãy.
Leo quét mắt nhìn về phía chân trời. Không có gì ngoài mặt biển bao vây bốn phía. Điều đó lẽ ra không nên khiến cậu ngạc nhiên mới phải. Cậu đã mất công sức sáu tháng trời để dựng nên một con tàu mà cậu biết là sẽ vượt Đai Tây Dương. Nhưng mãi cho tới tận hôm nay, việc bọn họ dấn thân vào một hành trình tới những vùng đất cổ xưa vẫn chẳng có vẻ gì là chân thực cả. Trước đó, Leo chưa từng ra khỏi nước Mỹ, ngoại trừ một chuyến bay ngắn cưỡi rồng đến Québec. Giờ họ đang ở giữa biển khơi rộng lớn, hoàn toàn cô độc, dong buồm về phía Mare Nostrum, quê hương của tất cả những quái vật đáng sợ và những tên khổng lồ xấu xa. Có thể, đám người La Mã không bám theo họ được thật, nhưng họ cũng không thể nhờ cậy vào sự trợ giúp của Trại Con Lai được.
Leo vỗ vỗ thắt lưng để chắc chắn rằng cái đai dụng cụ của cậu vẫn còn đấy. Rủi thay, làm vậy chỉ khiến cậu nhớ đến cái bánh quy may mắn của Nemesis, được nhét vào một ngăn túi.
Cậu sẽ luôn là kẻ ngoài cuộc. Giọng nói của nữ thần vẫn len lỏi trong đầu cậu. Bánh xe thứ bảy.
Quên bà ta đi, Leo tự nhủ. Tập trung vào những thứ mày có thể sửa chữa.
Cậu quay sang Annabeth. "Cậu đã thấy tấm bản đồ cậu muốn tìm chưa?"
Cô gật đầu, dù trông cô tái nhợt. Leo thắc mắc không biết cô đã nhìn thấy gì ở đồn Sumter mà lại có thể khiến cô bị rung động mạnh đến thế.
"Mình sẽ phải nghiên cứu nó," cô nói, như thể chủ đề này chấm dứt ở đó. "Bọn mình còn cách mấy tọa độ đó bao xa?"
"Đi với tốc độ tối đa thì còn một giờ." Leo đáp. "Có ý tưởng gì về thứ bọn mình đang tìm không?"
"Không." Cô thừa nhận. "Percy?"
Percy ngẩng đầu, cặp mắt xanh của cậu đầy tia máu và díu lại. "Cô Nereid đó nói những người anh em của Chiron ở đó, và họ muốn nghe về khu thủy cung ở Atlanta kia. Mình không biết cô ấy có ý gì, nhưng..." Cậu dừng lại, như thể cậu đã vét hết năng lượng để nói bấy nhiêu. "Cô ấy cũng cảnh báo mình phải cẩn thận. Keto, bà nữ thần ở khu thủy cung: Bà ta là mẹ của các thủy quái. Có thể bà ta bị kẹt ở Atlanta, nhưng bà ta vẫn có thể phái đám con cái của bà ta đuổi theo chúng ta. Những Nereid nói rằng chúng ta nên đề phòng một cuộc tấn công."
"Tuyệt vời," Frank lầm bầm.
Jason cố đứng dậy, chẳng phải một ý hay. Piper túm lấy cậu để cậu khỏi lộn nhào, và cậu trượt xuống trở lại chỗ cột buồm.
"Bọn mình có cho con tàu cất cánh được không?" Cậu hỏi. "Nếu bọn mình có thể bay--"
"Được thế thì còn gì bằng," Leo nói. "Chỉ trừ mỗi chuyện Festus bảo với mình rằng bộ thăng bằng trên không đã bị nghiền thành cám lúc con tàu quẹt vào cầu cảng ở đồn Sumter."
"Lúc đó bọn mình đang khẩn trương mà," Annabeth nói. "Đang cố cứu cậu."
"Và cứu mình là một lý do vô cùng cao cả," Leo đồng ý. "Mình chỉ nói là, sẽ phải mất ít thời gian để sửa nó. Cho tới lúc đó, bọn mình không có bay bổng gì cả."
Percy vươn vai và nhăn mặt. "Với mình thì ổn. Biển cũng tốt."
"Đấy là với anh thôi." Hazel nhìn vầng thái dương buổi chiều đang sắp xuống tới đường chân trời. "Bọn mình phải đi nhanh. Ta đã tiêu thêm một ngày nữa và Nico chỉ còn có ba ngày."
"Bọn mình sẽ làm được mà." Leo hứa. Cậu hy vọng Hazel đã tha thứ cho cậu vì đã không tin tưởng em trai cô (này, với Leo thì đó có vẻ là một sự nghi ngờ hợp lý mà) , nhưng cậu không muốn rạch lại vết thương cũ đó. "Bọn mình có thể đến được Rome trong vòng ba ngày--giả như, em biết đấy, không có chuyện gì đột ngột xảy ra."
Frank cười gằn. Trông cậu ta như thể cậu ta vẫn đang cố thực hiện vụ biến thành chó bun đó. "Có tin gì tốt không?"
"Thật ra thì, có đấy" Leo đáp. "Theo như Festus thông báo, chiếc bàn bay của chúng ta, Buford, đã trở lại an toàn lúc chúng ta còn ở Charleston, vậy là đám đại bàng kia không tóm được cậu chàng. Không may là, anh chàng đã làm mất túi đồ giặt với mấy cái quần của cậu rồi."
"Quỷ tha ma bắt nó chứ!" Frank rống lên, Leo nhận thấy đó có lẽ là một lời văng tục nặng nề đối với cậu ta.
Không nghi ngờ gì là Frank có thể đã chửi thề thêm ít nữa--tuôn ra những trời đất quỷ thần với trời đánh thánh vật--nhưng Percy đã cắt ngang bằng cách gập đôi người và rên rỉ.
"Thế giới vừa lộn ngược à?" cậu hỏi.
"Ừ, nó lại còn quay mòng mòng nữa chứ. Mọi thứ đều vàng khè. Nó phải là màu vàng hả?"
Annabeth và Piper trao đổi một cái nhìn lo lắng.
"Triệu tập cơn bão đó thực sự đã vắt kiệt sức lực của hai cậu rồi," Piper bảo hai cậu bạn."Các cậu cần phải nghỉ ngơi."
Annabeth gật đầu đồng ý. "Frank, cậu giúp bọn mình đưa hai cậu ấy xuống khoang được không?"
Frank liếc Leo, không nghi ngờ gì là đang chần chừ không muốn để cậu lại với Hazel một mình.
"Ổn mà, ông bạn," Leo nói. "Chỉ cần cố gắng đừng đánh rơi họ trên đường đi xuống là được."
Lúc mọi người đã xuống khoang hết rồi, Hazel và Leo lúng túng nhìn nhau. Họ hoàn toàn chỉ có một mình với nhau, nếu không tính HLV Hedge, ông thầy đang đứng ở boong lái hát bài hát nhạc phim Pokémon[5]. Ông thầy đã đổi lời bài hát thành Phải giết sạch bọn chúng[6] và Leo thực sự không muốn biết tại sao.
Bài hát không có vẻ giúp được gì cho chứng nôn nao của Hazel.
"Ui..." Cô chúi người về phía trước và ôm sườn. Cô có mái tóc rất đẹp--xoăn xoăn màu nâu sáng như những cuộn vỏ quế. Tóc của cô làm cậu nhớ đến một chỗ làm bánh quẩy churros[7] cực ngon ở Houston. Ý nghĩ ấy khiến cậu thấy đói.
"Đừng cúi về phía trước," cậu khuyên. "Đừng nhắm mắt lại, làm thế chỉ càng làm cơn buồn nôn tệ hơn."
"Vậy hả? Anh cũng bị say sóng à?"
"Không phải say sóng. Nhưng ô tô làm anh thấy nôn nao, cả..."
Cậu ngăn mình lại. Cậu định nói cả nói chuyện với con gái nữa, nhưng cậu quyết định giữ câu đó lại cho chính mình.
"Ô tô á?" Hazel chật vật ngồi thẳng dậy. "Anh có thể lái một con tàu hay cưỡi một con rồng, nhưng lại say xe?"
"Anh biết, kì cục nhỉ?" Leo nhún vai. "Anh đặc biệt kiểu vậy đấy. Nghe này, giữ cho tầm mắt em ở đường chân trời. Đó là một điểm cố định. Sẽ có ích đấy."
Hazel hít một hơi và nhìn ra xa. Mắt cô có màu vàng rực rỡ, như những bánh răng bằng đồng vàng bên trong cái đầu cơ khí của Festus.
"Đỡ hơn tí nào chưa?" Cậu hỏi.
"Có lẽ có một chút đỉnh." Giọng cô nghe như thể cô chỉ cố tỏ ra lịch sự. Cô giữ tầm mắt nhìn vào đường chân trời, nhưng Leo có cảm giác cô đang đo lường tâm trạng của cậu, cân nhắc xem nên nói gì.
"Frank không cố tình đánh rơi anh đâu," cô nói. "Anh ấy không phải kiểu người như thế, anh ấy chỉ thỉnh thoảng hơi vụng về thôi."
"Úi," Leo nói, bằng giọng giống Frank Trương nhất của cậu. "Đánh rơi Leo vào giữa một tiểu đội địch mất rồi. Khỉ thật."
Hazel cố nín cười. Leo thấy cười còn đỡ hơn là nôn mửa.
"Dễ dãi với anh ấy một chút đi," Hazel nói, "Anh với mấy quả cầu lửa của anh khiến anh ấy lo lắng."
"Anh chàng đó có thể biến thành một con voi, thế mà anh lại khiến cậu ta thấy lo lắng á?"
Hazel tiếp tục nhìn đường chân trời. Trông cô không còn quá nôn nao nữa, bất chấp chuyện HLV Hedge vẫn tiếp tục nghêu ngao bài hát Pokémon của ông ở khoang bánh lái.
"Leo," cô nói. "Về chuyện xảy ra ở Hồ Muối Lớn..."
Đến rồi đây, Leo nghĩ.
Cậu nghĩ đến cuộc gặp gỡ của họ với nữ thần báo thù Nemesis. Cái bánh quy may mắn trong cái đai dụng cụ của cậu dường như nặng thêm. Tối qua, khi họ bay khỏi Atlanta, Leo nằm trong cabin của cậu và nghĩ đến chuyện cậu đã làm Hazel tức giận đến mức nào. Cậu đã suy nghĩ xem làm cách nào để sửa chữa.
Cậu sẽ sớm phải đối mặt với một vấn đề cậu không thể giải quyết, Nemesis đã nói như vậy, Tuy nhiên, ta có thể giúp cậu...với một cái giá.
Leo đã lôi cái bánh quy may mắn đó ra khỏi cái đai dụng cụ của cậu và lật lật nó giữa các ngón tay, tự hỏi cậu sẽ phải trả cái giá gì nếu cậu bóp nó ra.
Có lẽ đây là lúc làm vậy.
"Anh rất sẵn lòng," cậu bảo Hazel, "Anh có thể dùng cái bánh quy may mắn để tìm em trai em."
Trông Hazel có vẻ sững sờ. "Gì cơ? Không! Ý em là...không đời nào em lại yêu cầu anh làm thế. Không phải sau khi Nemesis nói về cái giá khủng khiếp. Bọn mình thậm chí còn chẳng biết nhau mấy."
Lời bình chẳng biết nhau mấy khá đau, dù Leo biết đấy là sự thật.
"Thế...đấy không phải chuyện em định nói à? Cậu hỏi. "Ờ, có phải em muốn nói về khoảnh khắc nắm-tay-trên-tảng-đá không? Bởi vì--"
"Không" cô nói nhanh, quạt quạt mặt mình theo cái cách dễ thương mà cô vẫn hay làm mỗi khi bối rối. "Không, em chỉ đang nghĩ đến cách anh lừa Narcissus và mấy thần nữ đó..."
"Ờ, phải rồi." Leo bối rối nhìn vào cánh tay cậu, hình xăm HÀNG NÓNG vẫn chưa phai hẳn. "Có vẻ là một ý hay vào lúc đó."
"Lúc đó anh thật đáng kinh ngạc," Hazel nói, "Em cứ nghĩ đi nghĩ lại, anh làm em nhớ đến--"
"Sammy," Leo đoán. "Anh ước gì em nói cho anh biết cậu ta là ai."
"Từng là," Hazel đính chính. Không khí buổi tối ấm áp, nhưng cô lại rùng mình. "Em vẫn nghĩ...em có thể chỉ cho anh thấy."
"Ý em là như kiểu một bức ảnh á?"
"Không. Có một kiểu hồi tưởng xảy đến với em. Lâu rồi em chưa thấy nó, và em chưa từng cố ý làm nó xảy ra. Nhưng em từng chia sẻ một hồi tưởng với Frank, nên em nghĩ..."
Hazel khóa tầm mắt với cậu. Leo bắt đầu cảm thấy chộn rộn, như thể cậu bị tiêm cà phê. Nếu cái hồi tưởng này là thứ Frank từng chia sẻ với Hazel thì...chà, hoặc Leo không muốn mẩu nào của nó, hoặc cậu dứt khoát muốn thử nó. Cậu cũng không chắc là cái nào.
"Em nói là hồi tưởng..." Cậu nuốt nước bọt. "Chính xác thì ta đang nói đến cái gì? Nó có an toàn không?"
Hazel chìa tay ra. "Em không muốn yêu cầu anh làm việc này đâu, nhưng em chắc chắn là nó quan trọng. Việc bọn mình gặp nhau không thể là ngẫu nhiên. Nếu chuyện này thành công, có lẽ cuối cùng bọn mình cũng sẽ biết được bọn mình có liên hệ với nhau như thế nào."
Leo nhìn lại boong lái. Cậu vẫn có một cảm giác ngờ ngợ bừng bực rằng cậu đã quên chuyện gì đó, nhưng HLV Hedge có vẻ đang làm khá ổn. Bầu trời phía trước quang đãng. Không có dấu hiệu gì của rắc rối.
Hơn nữa, một hồi tưởng nghe có vẻ là một thứ khá chóng vánh. Để HLV Hedge phụ trách trong vài phút cũng chẳng chết ai, đúng không?
"Được rồi," cậu động lòng. "Chỉ cho anh xem nào."
Cậu nắm lấy tay Hazel, và thế giới tan biến.
[0] Chiron, Nhân mã Chiron - thầy dạy của Achilles - đã bị Hercules, trong một lần truy đuổi kẻ thù, lỡ tay làm rơi mũi tên trúng chân Chiron, những mũi tên này đều tẩm kịch độc từ máu của Hydra (quái vật rắn nhiều đầu Hercules đã giết trước đó) nên bị chết. Hối hận vì hành động nông nổi Hercules đã đưa Chiron lên thành một chòm sao trên trời. Chiron là một nhân mã xuất sắc nhất trong loài của mình, ông đã đào tạo nhiều anh hùng trong thần thoại Hi Lạp, ông không những hiểu biết nhiều trong nhiều lĩnh vực mà còn có kỹ năng chiến đấu tuyệt vời, đặc biệt là khả năng sử dụng cung tên. Vì lẽ đó người ta thường thấy chòm sao Nhân Mã đang giương cung lên ngắm bắn nên còn gọi là chòm sao Xạ Thủ. [1] kiếm Nerf: kiếm nhựa do hãng đồ chơi Nerf-một hãng đồ chơi của Mỹ-sản xuất. [2] root beer: một loại đồ uống ngọt của Mĩ, thường được làm từ rễ hoặc vỏ của cây de vàng (sassafra-một loại cây mọc ở Bắc Mỹ, thuộc họ nguyệt quế, vỏ và rễ có vị ngọt, lá có mùi thơm), có hai loại bia rễ cây là loại có cồn (lượng cồn rất thấp) và loại ngọt. [3] Super Soakers: một loại súng phun nước cũng của hãng đồ chơi Nerf. [4] bull dog: một giống chó chắc người, mặt có nhiều nếp nhăn, khá dữ dằn. [5] Pokémon-Pokémon (ポケモン) là một trò chơi điện tử của hãng Nintendo Nhật Bản được phát triển bởi Tajiri Satoshi phát hành vào năm 1996. Hiện đã trở thành một thương hiệu đang thịnh hành ở nhiều quốc gia khác trên thế giới, đã được chuyển thể thành các bộ anime, truyện tranh,... nhiều tập. Hoạt hình Pokémon đã được chiếu ở Việt Nam. [6] Nhạc phim Pokémon tên là Gotta catch 'em all (phải bắt được tất cả bọn chúng), nhưng HLV Hedge lại hát thành Gotta kill 'em all (phải giết sạch bọn chúng).
[7]churros: một loại bánh rán như quẩy của mình, ăn với đường trộn bột quế hoặc chấm chocolat.