Friday, September 13, 2013

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 8

Phần 9: Tháp cổ mộng trong


Thẩm Ngạn trấn thủ Giang Lăng, nơi ranh giới Khương Lê hai nước tiếp giáp nhau, gần kề biển lớn. Chàng mỗi ngày miệt mài khổ Luyện binh sĩ, hơi chút sơ suất là nghiêm túc gia tăng hình phạt, không hợp đạo lý, khiến mấy hạ sĩ mới nhập ngũ tiếng oán khắp nơi. Phó tướng thấy Thẩm tướng quân suốt ngày mượn thao luyện binh sĩ mà lơ là bản thân, xưa đâu bằng nay, chỉ tưởng rằng chàng có con còn nhỏ mất sớm mới sầu não kém vui, liền bảo chàng lên Thanh Vân tự, vì Thẩm Lạc con chàng mà cúng tế, làm lễ siêu độ vong linh.

Thẩm Ngạn vì nhớ Lạc Nhi, rảnh rỗi lại đi Giang Lăng là nơi gần biển. Mạo hiểm mưa to gió lớn, mua hai thanh hương triều nhuyễn vào Thanh Vân tự. Nước mưa róc rách theo thềm đá giọt xuống, tươi cười trước hương phật lượn lờ không dứt, chàng thắp một nén nhang cho Lạc Nhi. Chàng mệt mỏi, nắm chặt thanh hương kia, hương tro nóng hổi như chim bị đánh trúng mà đột nhiên rơi xuống, phỏng cả tay chàng, vết
phỏng đó trong chốc lát vô cùng đau nhức, cũng là cảm giác mà Tống Ngưng đã cho chàng.

“Tướng quân nén đau thương.” Sau pháp sự, phó tướng đến tìm trụ trì của chùa, hiền từ thanh tịnh, Thẩm Ngạn theo hắn vào phỏng tiểu toạ. Ngoài đình có mộ ao sen trắng, hoa vẫn nở đôi nơi.

“Thẩm tướng quân chắc vô cùng thương yêu công tử.” Lão tằn nhìn chàng hồi lâu, thản nhiên mở miệng.

“Trụ trì lời ấy sai rồi. Thực chẳng dám giấu, bạc chu với khuyển tử… không thân thiết lắm, chỉ là nhớ tiểu nhi thiên phú dị bẩm, thông minh lanh lợi, lớn lên cũng…rất giống phu nhân.”

“Thẩm tướng quân, phu nhân có bình an không?”

Thẩm Ngạn ngẩn ra, nhất thời chẳng biết nói gì nữa.

“Nỗi khổ chất chứa trong lòng tướng quân là một chữ ‘tình’ mà thôi.”

“Chữ ‘tình’ này là gì vậy?”

“Kẻ trăm ngàn ngày chẳng vào ấy, vào rồi gặp đến trăm ngàn người, gặp ai chẳng thấy vui mừng cả, riêng gặp mỗi người là vui thôi.”

“Trụ trì có nguyện độ ta khỏi bể khổ này không?”

“Bể khổ không bờ, nếu ta có được một nửa tuệ căn của tướng quân, cũng chỉ để được bốn chữ__thuận theo cõi lòng.”

Cho tới giờ, chàng mới hiểu được, ái tình là một thứ thầm lặng như thế, có gì đó ngượng ngùng mà vụng về, sự bình thản của nó, sự hấp dẫn của nó, chỉ có người đã trải qua nhiều năm mới hiểu được.

Từ đó, Thẩm Ngạn rảnh rỗi lại đến chùa toạ thiền, mà lão tăng cũng chẳng nói gì thêm. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, hai tháng sau, Thẩm Ngạn phụng chỉ quay về triều.

Mặt tời khuất núi tây, Thẩm Ngạn bái lạy trụ trì vẫn đang ngồi thiền, bước ra đến ngưỡng cửa, chợt nghe lão tăng than thở: “Nàng tuổi nhỏ không nơi nương tựa, tính tình cương liệt anh mạo xuất chúng, có tránh nổi tai hoạ chăng?”

Long Thẩm Ngạn đột nhiên trầm xuống.

Chàng hiểu rõ nàng là ai. Nhưng vị cô nương cứu chàng kia, không phải nàng ư.

Là Thê Thê cứu chàng, chàng cho nàng tình yêu, lại cự tuyệt cho nàng trái tim. Chàng không biết làm sao cho nổi, chàng cố hết sức rồi.

Chàng hiểu rõ, bản thân chẳng phải kẻ đạo đức hoàn mỹ trong tưởng tượng của người khác. Thẩm Ngạn, là một kẻ rất mềm yếu. Chàng xác thực làm tổn thương Tống Ngưng, Lạc Nhi chết cũng một phần lỗi ở chàng. Nhưng để bảo vệ Thê Thê ân trọng như núi, bảo vệ đại nghĩa trong lòng chàng, chàng không thể không như vậy. Chàng từng muốn khiến nàng chịu sự lạnh nhạt, nghiêm trị nàng coi khinh nhân nghĩa, với sự bôi nhọ Khương quốc, chàng muốn đày đoạ nàng, trả lại sự thương tổn nàng gấy ra cho Thê Thê. Thế nhưng, chàng sai rồi. Nàng không hề như chàng tưởng tượng, là một thiên kim quý tộc lãnh khốc oán độc, ngược lại, nàng không hề kiêu ngạo, cũng chưa bao giờ lấy của Thẩm gia đến một hào.

Càng đáng sợ hơn, nàng kiên cường. Ánh mắt bất khuất của nàng, không cần nói cũng biết là thiếu nữ giữa băng tuyết kia, là thiếu phụ ở thuỷ các kia, không bao giờ thay đổi. Chàng hiểu, nhiều năm nay chàng vẫn luôn lo lắng không yên, chàng chung quy chẳng thể vớt vát bù đắp lại tình yêu cho nàng, hôm nay, sự lo lắng ấy đã thực sự xảy đến.

Tống Ngưng, ta yêu nàng.

Chàng từng dùng tất cả ý chí, chàng là một thằng đàn ông, dùng quyết tâm của một tướng quân vô địch chống lại nó, nhưng không thể. Mối hận trong lòng chàng, chống lại sự thuần khiết kiên cường của nàng. Thế nhưng, chàng làm sao yêu nàng được? Nàng là kẻ thù giết chết con chàng, nàng là công chúa của nước đánh bại Khương quốc, nàng muốn chàng sống không bằng chết.

Mà chàng quả thực, đã sống không bằng chết rồi.

Tống Ngưng, Tống Ngưng. Nàng kiên cường như thế, quật cường đến vậy, thân thân chàng chẳng cách nào chống lại sự mê hoặc của nàng. Một buổi chiều ấy, tim chàng lại rơi khỏi người chàng. Cho dù nàng chế giễu chàng, châm biếm chàng, đâm chàng bị thương, hận thấu chàng, chàng vẫn vậy, vô phương cứu chữa mà yêu thương nàng, không hay không biết mà cam tâm tình nguyện uống rượu độc của nàng.

Sự cố chấp của nàng, sự bất khuất của nàng, lúm đồng tiền diễm lệ của nàng, bõng lưng thẳng của nàng, nàng một mình ngồi nơi thuỷ các hiu quạnh, tuyệt vọng trượt chân ngã vào lòng chàng, từng chút từng chút, khắc sâu vào lòng chàng.

Một tướng quân lãnh ngạo, lại yêu một nữ nhân không đội trời chung, dùng hết kích động điên cuồng trong linh hồn.

Bao nhiêu lần chàng muốn bước vào biệt viện của nàng, nhưng lại nhớ đến đôi mắt tuyệt vọng của nàng khi ngã vào lòng chàng, phải dằn lòng dừng bước. Chàng sợ, đường đường nam nhân bảy thước, không phải khó khăn nữ nhi tình trường, không phải tuổi trẻ của nữ tử trôi qua năm tháng phí hoài vô ích, nhưng đó không phải Tống Ngưng. Chỉ có Tống Ngưng, chàng vì nàng mà đau khổ, chàng rất muốn thấy nàng, nhưng lại sợ thấy nàng, trước đây còn có một tia hy vọng, đều tan biến theo Lạc Nhi mất rồi, nàng hận chàng thấu xương.

A Ngưng. A Ngưng. Nàng không muốn gặp chàng, nàng muốn chàng chết.

Trong mộng, thê tử làm bạn, ánh trăng thanh sạch, một thiếp một nữ, sợ hãi mà trông.

Mong muốn trong mộng, là thuận theo cõi lòng sao?

Phu thê trở mặt, ân cừu tương báo, ngược lại luân thường, đó là thuận theo cõi lòng sao?

Ân trọng như núi, trung nghĩa tương báo, có thuỷ có chung, là tín ngưỡng từ nhỏ của ta. Đời này kiếp này, ta không thể phụ người đã cứu ta.

A Ngưng, kiếp này, để mình ta gánh vác nghiệp chướng nặng nề này, chịu đao búa cưa, lửa đỏ thiêu thân!

Kiếp sau ta nhất định chờ nàng, gặp nàng sớm một chút, ta chỉ chờ nàng thôi, có được không?

No comments:

Post a Comment