Saturday, September 14, 2013

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 10

Phần 11: Tướng quân tóc bạc


cropped-cropped-42

Tướng quân phủ với biệt viện ngoài thành cách nhau hơn hai mươi dặm, Thẩm Ngạn cuối cùng đã đến muộn hai khắc. Lửa trên thuỷ các thiêu đã tàn, nửa trời nhuộm đỏ, một mảng phế tích. Chàng quỳ trên mặt đất, nền đất khắp nơi toả hơi nóng.

Hận đến thế nào, quyết tuyệt ra sao.

Nàng đã chết, giữa buổi xế chiều tịch liêu này.

Chàng nên đến sớm. Giữa hồ nước ảm đạm, chàng rút cuộc cũng thấy được cô nương đã cứu chàng. Sớm vẫn là hồng nhan, chiều đã là xương trắng.

Chàng chạm tới vòng ngọc kia tại xương ống quyển nàng, tia chớp đá lửa loé qua, bóng dáng Tống Ngưng ôm chàng trên mặt ao, chàng nhớ lại đêm tuyết đó khi thân thể nàng kề chàng sưởi ấm, vòng ngọc ấm nhuận.

Chàng nên sớm biết rằng, không ai rõ hơn chàng, ngoại trừ nàng,

Nữ tử nhà ai đơn độc dũng cảm cứu chàng ra khỏi Tu La trận toàn xác chết?

Nữ tử nhà ai có dứt khoát chịu cõng chàng trèo đèo lội suối không rời không bỏ?

Nữ tử nhà ai có vòng ngọc trên cổ tay mang hơi ấm khắc cốt ghi tâm đến vậy?

Song, nữ tử nhà ai có thể chịu đựng nỗi đau tân hôn, mối hận cướp chồng và nỗi nhục viên phòng?

Nữ tử nhà ai có thể chịu đựng cái chết yểu của đứa con trai thông minh hiểu chuyện?

Là ai? Là ai?

Là thiếu nữ mươid bảy tuổi như hoa như ngọc? Hay là thiếu phụ cô độc ngoài hai mươi?

Là một muội muội tuổi nhỏ không nơi nương tựa? Hay là người mẹ trẻ mất con?

Lồng ngực lâu nay ứ đọng giờ cũng không chịu nổi nữa, chàng phun ra một ngụm máu lớn. Nàng chảng lưu lại cái gì cho chàng, nàng đến cuối cùng, bất luận cái gì cũng chẳng nói với chàng được nữa. Mà chàng từ đó, cũng chẳng nghe được tiếng động nào nữa rồi.

Từ giây phút nhìn thấy thi thể Tống Ngưng trở đi, Thẩm Ngạn đã điên rồi.

Chàng bức chết nàng. Nàng một nữ nhân như vậy, thật là muốn chết.

Chàng bức chết thê tử của mình, tự tay bức chết nữ nhân duy nhất trên đời yêu chàng đến dại khờ, từng bước từng bước, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa. Nghĩa bạc trời mây của chàng, bảy năm qua đã trở thành giai thoại được già trẻ Khương quốc truyền miệng bảo nhau, giờ biến thành trò cười hoang đường vô song.

Chàng nhớ lại lúc mẫu thân dạy chàng, muốn làm một nam tử hán đội trời đạp đất, tinh trung báo quốc, chàng vẫn luôn cố gắng làm như vậy, cũng cho rằng tự bản thân làm được. Đáng tiếc là, chàng cuối cùng làm không xong.

Chàng vốn không phải kẻ như vậy, cũng không giả bộ bước tiếp. Thẩm Ngạn và Tống Ngưng, kỳ thực giống nhau như thế, đều có một kiểu dũng khí cô độc, một mình trên con đường tình ái, một kẻ đã đi tới hồi kết, giết chết đường đi, cắt đứt đường đi.

A Ngưng, A Ngưng, A Ngưng. Như nói mơ vậy. Chàng chính là không thể để nàng về nhà. Tất cả mọi việc nếu ván đã đóng thuyền, không thể xoay chuyển, vậy cứ để nó đi đến cùng thôi___

Chàng muốn vứt bỏ quốc gia, vứt bỏ tín ngưỡng, vứt bỏ sinh mệnh, bỏ thiếp rời con.

Chàng muốn bị cả thiên hạ phỉ báng, chàng muốn để tiếng xấu muôn đời, chàng không được đầu thai kiếp khác, chàng muốn ca ca của nàng tự tay giết mình, chàng muốn làm mọi thứ của mình tan biến, chàng muốn huỷ diệt vạn kiếp bất phục.

Chàng muốn nhanh chóng kết thúc sinh mệnh, nhanh lên, nhanh nữa lên.

Đây là điên cuồng thế nào, đây là ý hận ra sao.

Mà tất cả mọi việc, hết thảy cũng chỉ vì một người Tống Ngưng. Mà cũng chẳng còn nữa, một Tống Ngưng liều lĩnh cứu chàng, yêu chàng.

Rồi chàng nhớ tới nụ cười rung động của nàng trong đêm tân hôn, khuynh quốc khuynh thành, thực ngượng ngùng mà ngọt ngào, nàng muốn nói với chàng: “Phu Quân, ta đem A Ngưng giao cho chàng, toàn bộ giao cho chàng, xin chàng nhất định phải trân trọng.” Chàng là phu quân của nàng, chàng lại không trân trọng nữ tử cương liệt chân thành tốt đến vậy.

Mà bọn họ, vốn là có thể. Giục ngựa biên quan, ngắm xuân phong thu nguyệt, đại mạc trường hà, hưởng thú anh hùng đời đời kiếp kiếp, tất cả đều bị chàng huỷ hoại. Đêm hôm đó, chàng lạnh lùng giũ áo bỏ đi, bỏ lại nàng lẻ loi đơn độc, ôm chăn lạnh ngồi đợi trời sáng.

Đêm của nàng, đêm của chàng, đếm của họ!

Nàng đã chết, chàng sống làm gì.

Khương quốc tính gì, loạn thế tranh đoạt, hai nước đánh nhau, chàng gặp nàng, nhưng lại nhận nhầm nàng.

Tín ngưỡng tính gì, ân như suối lớn, dồn ép báo ân, kết quả nàng chỉ vì chàng mà khoắc áo tân nương.

Gia tộc tính gì, đạo nghĩa lễ giáo, ràng buộc lòng người, cuộc đơi này chàng chưa hề được hưởng qua mùi vị tự do.

Về phần một thiếp một con, chàng chẳng muốn gặp lại nữa.

Đem nàng lại cho ta, trả nàng lại cho ta, mang nàng lại bên ta.

Chỉ cần đem nàng lại bên ta, A Ngưng của ta, nàng đừng đi, ở lại bên ta.

A Ngưng, A Ngưng. Mọi việc trôi nhanh lên, mau nhanh lên, nàng chờ chút, nàng nhất định phải chờ ta.

A Ngưng, ta nhớ nàng.

Trời cao che mờ hai mắt chàng, là bát chàng gánh chịu nghiệp chướng, chết còn vướng bận.

Ưng trọc trên Cốc sơn, ăn thịt ta đi, uống máu ta đi! Chỉ có cái chết mới có thể gắn liền chúng ta, để linh hồn chúng ta rời xa nơi cực khổ này, để tình yêu đôi ta dung nhập vào trời.

Tống Ngưng, ta yêu nàng đết chết không đổi. Oử tiền tuyến xa xôi, để ta và nàng cùng rời đi.

Vì nàng mà chết, chết cũng như sống.

Dưới cửa Tang Dương, say nằm sa trường, sớm tựa tóc xanh chiều tựa tuyết. Dường như trong lòng đang ônm lấy nàng, Thẩm Ngạn thoả mãn nhắm mắt lại.

Chàng nhớ tới chiến trường băng tuyết năm Lê Trang Công thứ mười bảy đó, người đây đất này, vừa gặp đã yêu. Nàng khiêu chiến muốn đánh bại chàng, chàng đánh nàng ngã khỏi ngựa, hất văng mũ giáp của nàng.

Giống như trở lại hồi đó, lúc mà mọi việc vẫn chưa bắt đầu, lại như đã kết thúc từ lâu, đường xuóng suối vàng, bên cầu Nại Hà, nên dùng dáng vẻ thế nào, chàng mới có thể ra sức ôm nàng, khẩn cầu nàng đừng đi một mình nữa.

Rút cuộc có điều kiện, nàng chỉ có chàng, chàng cũng chỉ có nàng.

Con gái rực rỡ dưới ánh dương ngày xuân, con trai chạy như băng giữa ngày đông giá rét…Dưới tán hải đường múa kiếm, vợ con cùng thưởng thức một ao rộ bóng sen, cuối cùng cũng không phải vô căn. Thẩm Ngạn và Tống Ngưng, đã định trước, vốn nên như vậy.

Khiến cõi lòng đang xán lạn chết đi, để tình yêu tan thành cho bụi rồi sống lại.

Từ nay vĩnh viễn chẳng phân ly.

No comments:

Post a Comment