Phần 10: Cho một mồi lửa
Con chim trong lồng, sao có thể lại bay lượn lần nữa? Con cái chịu nhục, lại yêu nổi nữa sao?
Nàng từng là một cô nương gan dạ khả ái, múa võ dưới ánh dương mùa xuân giữa bầu trời lam sắc.
Chàng cũng từng là một đứa trẻ vô ưu vô lự chạy như bay trên đường phố phủ đầy băng tuyết.
Trăng, chiếu rọi trên nóc nhà ngoài Nhạc thành, giai nhân say ngủ trong thuỷ các, nàng không hay biết, trong Nhạc thành có một nam nhân vì yêu chuốc khổ ra sao. Chàng vốn là tướng quân trấn ải của Khương quốc, là hoá thân của sự trung thành. Mà nàng nhìn xem, cái đêm đen chỉ có ánh sao đơn độc chiếu sáng ấy, tinh mơ đã nhạt nhoà, nàng nghe xem, một nam nhân đang thống khổ thét gào!
Với chàng mà nói, trăm vạn vì sao, cũng thua xa đôi mắt sáng trong ấy, muốn tía nghìn hồng, cũng chẳng bằng nụ cười diễm lệ ấy. Nàng là mộng tưởng hừng hực duy nhất trong ký ức băng lạnh của chàng, chỉ liếc mắt, nàng lại có thể thiêu đốt sinh mạng của chàng. Trong lòng chàng là tiếng khóc điên cuồng tuyệt vọng, tiếng gào trong lòng chàng vượt cả cao sơn đê cốc, truyền đến phía nàng. Chàng trong đêm đen thâm trầm nhất, ẩn bí nhất mà yêu nàng. Cõi trần lạ lẫm này, có tình yêu lạnh giá mà hừng hực hoà trộn vào nhau.
Giai nhân say giấc giữa thuỷ các, nàng cũng biết, một nam nhân vì yêu mà khổ đến vậy, vì yêu mà khổ ư__ đây là tình yêu trí mạng.
Nhân thê biết mấy bất công, nàng có tình không nói, ta chẳng có gì, nhân gian thiên vị, yêu cô nương đã cứu chàng đi! Thần linh, cuối cùng vẫn là ở tế đàn trên cao, hay là chỉ ở sâu trong tâm linh bàng hoàng?
Mùa đông bảy năm trước, trước cửa Tang Dương, giữa biển người mênh mang, chàng cưỡi hắc chiến mã, dễ dàng đánh bại ta, hất tung mũ giáp của ta. Bởi một cái hất này, ta mới thấy được bản thân từ rất lâu rồi, đợi một kẻ mạnh trong cuộc đời mình.
Ta nguyện trong mắt mình vĩnh viễn có một đôi trẻ si tình giữa ảo giác, đem từng chút nhiệt huyết ném đi, đem nguyện ước cùng nhau thực hiện. Tình ý sâu đậm, đến hết đời mới thôi.
Bởi vì, chàng còn không đến, ta sẽ già.
Quân cô nương cho ta thời gian hai ngày.
Đêm trăng đẹp lặng, ta lại cô độc một thân.
Ta không muốn chết, ta muốn múa Hông anh thương của ta, rong ruổi chốn biên thuỳ, ta còn muốn cười vang, thưởng trăng thanh gió mát. Ta nhớ biết bao quê hương của ta, ca ca thân thiết của ta, người thân duy nhất của ta…
Ta không muốn chết.
Ta không ngờ, chưa từng được yêu, lại cứ thế mà chết đi.
Vì yêu mà người ta mới sống, Thẩm Ngạn, Thẩm Ngạn, ta yêu chàng đến chết không đổi, ta đối với chàng chẳng lời cầu xin.
Ta muốn tự do, tự chọn lấy cuộc sống cho bản thân mình, không có trộm cướp, không có hãm hại, không có khinh nhờn, không có cẫm kỵ.
Ta muốn tự do, không có thần linh, không có nước nhà. Thế giới ngăn cách đôi ta, sẽ có ngày dung hoà làm một, ta nguyện tin tưởng vào đấy, cho dù phải hiến dâng sinh mạng bản thân.
Ta yêu chàng, tựa ban ngày lưu luyến màn đêm, như lửa đỏ là tan chảy băng giá.
No comments:
Post a Comment