Phần 2: Độc cô cầu bại
Thẩm Ngạn. Thẩm Ngạn. Tống Ngưng nghĩ, chàng có hay, giữa biển người mênh mang, có ta một mực đợi chàng. Ta đợi chàng bao năm rồi, từ buổi trống chiều đến tận khi chuông sớm, từ lúc hoa nở đến khi hoa tàn, từ đầu mùa tuyết bay đến tận lúc tuyết tan. Đợi chờ là thứ rắn rỏi nhất của một đời. Rất lâu rồi, chẳng một ai, làm rung động cõi lòng kiêu ngạo của nàng trên chiến trường. Nàng hiểu rõ, nàng hiểu rất rõ, chàng ấy không
giống người khác, chàng sẽ đến ,là phép lạ trong vận mệnh của nàng, là người anh hùng giải trừ bùa chú cho nàng. Chỉ một chiếc hôn nhẹ nhàng đã khiến nàng mất ngủ. Bởi vì hắn nguy nan một sớm một chiều, nàng sẽ không hối tiếc. Trên địa ngục Tu La ở cánh đồng Thương Lộc, trong động băng lạnh lẽo, trèo đèo lội suối biết bao gian khổ, dù tay lìa chân đứt, cũng liều lĩnh mà ôm chặt chàng. Lúc gần gũi nhất với chàng trong đời, dường như trước mắt là thứ trân quý nhất, nàng đưa tình chẳng nói, không muốn để chàng phát hiện nàng chính là tiểu cô nương bị chàng đánh bại ở cửa Tang Dương. Nàng chỉ nhẹ nhàng viết lên ngực chàng, tấm lòng thầy thuốc. Nàng lại không hay biết, từ đầu tới cuối, kẻ có lòng như vậy, thực sự chỉ có mình nàng mà thôi.
Mà trong trái tim lạnh băng của chàng đã bùng lên một ngọn lửa. Tình yêu đột ngột của một tướng quân, gây dựng trên nền tảng là cô nương đã quên mình cứu chàng, không rời bỏ chàng. Người chàng trúng mấy mũi tên, tỉnh lại đã thấy được cứu chữa băng bó nằm trong sơn động. Chàng muốn báo đáp, nhưng không biết báo thế nào. Lúc thương nặng trời rét căm, chàng cuối cùng cũng biết được, người không tiếc danh dự nghiêng mình cứu giúp, tay mang vòng ngọc, thân thể như ngọn lửa nhiệt thành ấm áp, là một vị cô nương. Tiếc thay, hắn từ đầu đến cuối chẳng biết dung mạo nàng, hắn khoát tay lên vai nàng, mang theo mong muốn quyết tâm lấy nàng mà ngủ mê man.
Giấc ngủ này, dài thật dài, dài như vậy, dường như là mãi mãi tịch mịch, mãi mãi không tỉnh.
Khi chàng rút cuộc cũng tỉnh lại, đáy lòng thiên biến vạn hoá, tất cả những cái chàng nghĩ đến chỉ là cô nương cứu chàng. Lần đầu tiên nhìn thấy, nàng là một y nữ câm yếu đuối, mảnh mai nhường ấy, sao có thể cõng nổi tướng quân Khởi quốc, trườn ra tìm đường sống , không mất không quên, không rời không bỏ, trung thành với nước, nhân ái quan tâm, nàng, thật có cái cương cường của nữ tử Khởi quốc.
Chàng sờ sờ nửa miếng ngọc bội trên cổ, khuôn mặt anh tuấn lãnh ngạo hiện ra nụ cười dịu dàng khoan dung. Có vẻ ngày thường nóng như bị rang lên, bàn tay bị chàng nắm nhất thời chẳng rút ra được, một khoảnh khắc chẳng xa rời, sẽ không còn xa rời nữa. Nói cho cùng, cô gái câm không biết thân là khách, nhất thời tham vui. Nàng không cách nào nói ra miệng được, nàng rút cuộc cũng không nói với hắn, công tử, chàng nhận sai người rồi.
Hoa dại đón gió phiêu diêu, tựa như muốn tỏ nỗi lòng. Cỏ xanh tươi tốt lay động, triền miên bịn rịn vô tận. Nhành liễu rơi xuống mặt nước biếc êm đềm, khiến tâm hồn thiếu nữ dịu dàng trở nên nhộn nhạo. Thê thê, liễu hạ thê thê[1], Thẩm Ngạn niên thiếu đã tòng quân, mưa máu gió tanh, chàng không hề biết, canh hạt sen lại có mùi vị cao nhã thanh khiết[2] đến vậy, chàng cũng chẳng hay, thế nào là tình cảm gắn bó nhu tình như nước. Chàng chỉ nhìn nàng lẳng lặng ngồi đó, đã thấy thoả mãn rồi, đây là cô nương đã cứu chàng, thật tốt. Mẫu thân chàng từ nhỏ đã dạy, tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo[3]. Nàng vừa rồi xả thân cứu giúp, hết lòng lo liệu, bất luận lễ chế hay giáo hoá, chàng tất phải lấy nàng làm vợ. Chàng cưới cô nương đã cứu chàng, thật tốt. Họ ở bãi đất cao sau bến sông trống hoa thục quỳ[4] nở rợp, hướng lên trời xanh lập lời thề, đời này kiếp này, mãi không phụ người.
[1] thê thê nghĩa là xanh tươi, um tùm; liễu là cây liễu đó
[2] nguyên văn là huệ chất lan tâm, mình dich là cao nhã thanh khiết cho nó đễ hiểu
[3] câu này ý chỉ được nhận ân huệ dù là nhỏ bé bao nhiêu cũng phải dốc lòng dốc sức báo ân gấp nhiều lần như vậy
[4]Hoa mãn đình hồng, có người còn gọi là hoa thục quỳ, thuộc chi Althaea, họ Malvaceae, tên khoa học rosea.
Mãn đình hồng có nguồn gốc từ Trung Quốc và được du nhập vào Âu châu khá sớm.
Người Anh gọi mãn đình hồng là hollyhock hay hollyhock mallow.
Cây thuộc loại thân thảo, sống được một hoặc hai năm là cùng. Thân mọc thẳng,
cứng dòn, ráp vì phủ đầy lông và cao đến 2m, có khi 2.5m.Lá có phiến rộng, lớn đến 18-20cm, chia 5-7 thùy hình chân vịt không đều.
Mặt lá thô ráp, phủ kín lông trắng, cuống lá dài.Hoa có cuống ngắn, thường xếp từng cặp, mọc tập trung ở ngọn.
Hoa khá to, rộng 10-15cm, màu hồng, đỏ hay pha trắng. Cánh đài phụ có 5-8 chiếc dính nhau ở gốc. Cánh hoa lớn phình rộng ở đỉnh, xếp sát vào nhau và xòe ra.
Mãn đình hồng ra hoa vào đầu mùa xuân nên các nhà làm vườn đang đầu tư vào chúng khá nhiều. Sự lai tạo để cho ra loài mãn đình hồng lùn, hoa nhiều màu sắc khác nhau và cả loài hoa có cánh kép nữa. Màu hoa của mãn đình hồng tùy thuộc vào hỗn hợp đất trồng. Các nhà khoa học dựa trên nghiên cứu cho rằng đất pha cát cho ra hoa màu đỏ đậm, còn đất pha đất sét sẽ cho ra hoa màu nhạt hơn hay trắng... Cây mãn đình hồng, nhất là lá có nhiều dược chất và được dùng làm thuốc từ rất lâu.
Mãn đình hồng ra hoa vào đầu mùa xuân nên các nhà làm vườn đang đầu tư vào chúng khá nhiều. Sự lai tạo để cho ra loài mãn đình hồng lùn, hoa nhiều màu sắc khác nhau và cả loài hoa có cánh kép nữa. Màu hoa của mãn đình hồng tùy thuộc vào hỗn hợp đất trồng. Các nhà khoa học dựa trên nghiên cứu cho rằng đất pha cát cho ra hoa màu đỏ đậm, còn đất pha đất sét sẽ cho ra hoa màu nhạt hơn hay trắng... Cây mãn đình hồng, nhất là lá có nhiều dược chất và được dùng làm thuốc từ rất lâu.
No comments:
Post a Comment