Phần 5: Ngược gió giữ đuốc
Thời gian hai tháng dường như tĩnh lặng giữa hương thơm ngào ngạt của đan quế(Đan quế: Tương truyền trong mặt trăng có cây quế cao năm trăm trượng), mà hỉ mạch của Liễu Thê Thê như tiếng cười đột ngột vút cao giữa mảnh tĩnh lặng ấy, tức khắc mộng đẹp tiêu tán, giấc mộng hoàng lương. Thứ trong bụng nữ tử ấy vốn là thứ không nên có trên đời, nhưng thực sự tồn tại mất rồi, Tống Ngưng như cười trong im lặng. Bất kể thế nào, nàng cũng không chịu đựng nổi nữa. Thưởng quế Cù sơn, cái thứ oan nghiệt trong bụng ấy cũng như nữ tử đã giả làm ân nhân cứu mạng chàng đều là tạo hoá.
Nàng nghĩ, Thẩm Ngạn biết thì sao. Chàng nhất định đã biết, nhất định rất hận nàng, chàng về rồi nhất định sẽ là người đầu tiên đến giết nàng. Nói chung, chỉ có chàng không trở lại mới có thể bỏ qua cho nàng. Mà chàng mang theo Hộ Tâm Kính tự nàng đem tặng, lại là anh hùng đương thời, chàng nhất định sẽ trở lại.
Chàng rút cuộc cũng trở về, nàng đoán chắc chàng sẽ trở về, chàng sẽ lại mặc chiến giáp xanh lơ, sẽ là người đầu tiên chạy đến nơi này của nàng, sẽ rút kiếm trong tay hướng vào nhau, chàng với nàng sẽ ra tay tàn nhẫn.
Nhưng nàng cuối cùng chẳng ngờ tới, nhanh đến vậy, chỉ có hai chiêu, nàng đã bị kiếm của chàng khống chế, nàng nếu không đưa tay nắm lại mũi kiếm, đã bị một kiếm đâm trúng họng. Nhanh đến vậy, nàng không tin nổi, nàng nhìn năm ngón tay phải của mình, sâu đến độ có thể thấy vết cắt đến tận xương, máu tươi chảy ròng. Nhanh đến vậy, nhanh đến mức nàng chẳng kịp thấy đau, nàng chỉ nhìn tay mình, dường như đọc thoại: “Chàng là, thực sự muốn giết tôi?” Nàng nghe được chàng lạnh lùng mở miệng: “Tống Ngưng, cô buộc Thê Thê cùng cô lên Cù sơn, không nghĩ tới sẽ giết nó?” Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng lại như chẳng thèm đếm xỉa mà kích chàng: “Thẩm Ngạn, chàng biết mà, ngoài tôi ra, không một ai đủ tư cách sinh trưởng tử nối dõi cho Thẩm phủ.
Mắt chàng cuồn cuộn giận dữ, nàng thấy, nàng cũng chịu không nổi, nhưng nàng lại hy vọng chàng sẽ căm phẫn một chút.
Trò đùa tàn độc cùng sự dửng dưng của nàng làm mọi thứ trước mắt chàng bị lửa giận thiêu tẫn, hoá thành hư ảo. Trong đầu chàng chỉ còn lại năm ngàn tinh binh chết thảm dưới tên của thiết kỵ Lê quốc của nàng ở cánh đồng Thương Lộc, bên tai chàng chỉ còn tiếng gào thê lương cùng tư còn có tư thế hào hùng của tướng sĩ, nước mắt của cô nhi quả phụ; chàng nhớ tới Thê Thê, một nữ tử rất tốt của Khương quốc mà hai ba lần đều bị nữ nhân trước mặt tổn thương, làm nhục. Mà lời cuối cùng nàng thực sự kích động chàng, vài câu ngắn ngủi lại dễ dàng khơi dậy con mắt đỏ như giết người của chàng mà chỉ thấy được trên chiến trường, cuồng nộ như dã thú.
Chàng điên cuồng cởi quần áo của nàng, giày vò nàng, làm nhục nàng, như vào chỗ không người, thèm khát chém giết đẫm máu. Nàng muôn gì, chàng cho nàng cái đó, thế thì chẳng còn vướng mắc gì nữa. Mặt nạ như cười như không đó của nàng rút cuộc cũng sụp đổ, khóc thành tiếng, thở dốc, mũi cũng đỏ lên. Chàng chưa bao giờ thấy khuôn mặt nàng như vậy. Nàng cuối cùng cũng cầu xin: “Thẩm Ngạn, chàng hận ta như vậy. Thẩm Ngạn, buông tôi ra, xin chàng buông tôi ra.” Chàng nghe nàng thì thào: “Thẩm Ngạn, chàng đối với tôi như vậy, chàng không có lương tâm.” Trong nháy mắt, chàng thấy hoang mang, bao phẫn nộ khi trước sụp đổ, chàng muốn đêm nay tất cả nhưng điều này kết thúc, chàng muốn ăn miếng trả miếng trừng trị con người không có ------ này, nữ nhân ngoan đọc thất thường này, nên vì năm ngàn huynh đệ tướng sĩ trả thù, nên vì hài tử vô tội của chàng trả thù, nên vì Thê Thê vô tội trả thù!
Đêm đen đầy mùi máu, không rõ là máu nàng hay máu chàng. Chàng thấy nàng hôn mê, máu từ vết thương bên tay phải đã chảy cạn, máu chàng cũng như bị chảy kiệt vậy, chàng ngã xuống bên nàng, nặng nề thiếp đi. Trong mộng, chàng nhớ lại hang tuyết ở cánh đông Thương Lộc. Từ lúc tỉnh lại trong y quán, rất lâu rồi, chàng không mơ lại đêm tuyết hôm đó, chàng cảm lạnh sốt cao như một đứa trẻ, chàng khao khát hơi ấm, khao khát sinh mệnh, rút cuộc có một lồng ngực ấm áp ôm chặt lấy chàng, chân thành mà nhiệt huyết, chàng nhẹ vuốt nước da tinh mịn như sứ của nàng, nhẹ nhàng vỗ về vòng ngọc trơn bóng trên cổ tay ấm nhuận của nàng, , cảm nhận được thân thể xinh đẹp mạnh mẽ của nàng, ngửi được mùi hương của nàng, bỗng chợt thấy rất quen thuộc, quen thuộc như ngay bên cạnh chàng, ngay cạnh chàng. Chàng vừa mở mắt, nàng đã dùng trường kiếm của chàng đâm vào sườn hắn, sâu lút cán, chàng kêu lên một tiếng đau đớn, mà nàng rút cuộc cũng có được dáng vẻ của một thiếu nữ mười bảy tuổi, mặt nhạt nhoà nước mắt nở nụ cười như đang độc thoại, chàng nên chết trên chiến trường da ngựa bọc thây, chôn xương núi xanh, đừng nên quay về, vĩnh viễn đừng nên quay về nữa.
Vết thương ở sườn chàng không thèm để ý, nhưng lòng bỗng nhiên đau nhức, tại sao, sao lại bắt đầu yêu nàng? Không thể, chàng sao có thể yêu thương nàng? Chàng nhìn nàng cong cong khoé miệng, hận thế nào, nàng không ngờ lại hận chàng đến vậy sao. Kỳ lạ thay, chàng mạnh bạo dùng sức hung hăng ôm lấy nàng, mũi kiếm sắc bén, đâm càng sâu, chàng nôn ra một ngụm máu, dường như cuối cùng cũng dồn ép được chút hối tiếc, chàng ghé tai nàng lạnh lùng nói: “Đây không phải cái cô muốn sao? Cô muốn ta chết?”
Máu chảy xuống đất, tôi tớ nghe thấy liền chạy vào phòng, nhất thời luống ca luống cuống, cả lũ đứng khóc lóc. Thẩm Ngạn từ đầu chí cuối gắt gao chằm chằm nhìn Tống Ngưng, ý thức chàng dần biến mất, nhưng chàng biết, nàng cũng như chàng chẳng thoải mái gì, chàng cũng biết, nàng không đâm trúng chỗ yếu hại trên người chàng. Mang theo tâm trạng hỗn loạn tê dại, chàng một lần nữa rơi vào hôn mê.
No comments:
Post a Comment