Phần 3: Lệ trời lệ người
Khương quốc đại bại, băng cứng đã tan, mùa xuân bến hẹn lại lên. Thẩm Ngạn muốn lấy Liễu thị, Thê Thê làm vợ, Khương mục công hạ một chiếu ban hôn, ba thước lụa trắng, chặt đứt ý niệm này. Thấy chiếu ban hôn này, chàng dường như thấy được hình ảnh Tống Diễn với ánh mắt khinh miệt, vừa như xảo quyệt lại vừa tàn nhẫn. Binh bại như núi đảo, chàng không có lời nào để nói, mà cát đất trao quyền, còn muốn bức chàng chấp nhận quốc hôn nhục nhã này, muội muội Tống Ngưng kia của hắn, vì bị chàng đánh bại một lần mà muốn gả cho hắn, ban cho Thê Thê cái chết, Tống Ngưng, cô tuỳ hứng đến vậy sao? Trận chiến trên cánh đồng Thương Lộc ấy, chàng gần như đã chết, có thể không chết, là do Liễu Thê Thê cho chàng sinh mạng thứ hai, tính mạng chàng bây giờ, đều là của nàng. Việc cũ mộng cũ đều đã qua, ánh mắt quật cường dưới ngựa ấy với dáng đứng quang vinh như lửa đỏ giữa gió tuyết ấy, từ lâu chàng đã rũ sạch, mà hận nước thù nhà như hai vùng trời băng lửa, chàng với cô, không đội trời chung. Chàng chỉ có thể cắn răng tiếp thư chỉ
hôn kia, còn lại tất cả công văn hoà thân, thư tín, tín vật, đều một mực cự tuyệt, hết thảy, hết thảy, chàng đều lạnh lùng vứt lại thư phòng, nhất thời nó trở thành đống lộn xộn, Thê Thê yên lặng không nói mà thu dọn hết lại cho chàng. Tâm trạng chàng khó chịu, bế nàng lên, nói, “Thê Thê, ta không phụ nàng đâu”. Nàng bỗng nhiên giơ tay ra, lòng bàn tay nắm hai mảnh ngọc bội, liền đó chàng bừng tỉnh nhận ra miếng ngọc trên cổ hôm đó, đánh giá không thể kĩ hơn được nữa, ghép hai miếng ngọc bích lại với nhau: “Ông nội để lại cho nàng sao?” Nàng gật đầu. “Ta cho người mang nó đi sửa lại như cũ, được không?” Nàng gật đầu, lau lệ nơi khoé mắt, vùi vào lòng chàng. Đầu năm Lê Trang Công thứ mười tám, Tướng trấn thủ biên cương Khương quốc Thẩm Ngạn lấy Kính Võ công chúa Tống Ngưng. Nàng lật nhẹ khăn hỉ ra, vội vàng thoáng nhìn quanh, chàng vẫn cưỡi hắc mã, nét mặt lạnh lùng thường lệ. Chàng lại nghĩ, Tống Ngưng, cô muốn làm phu nhân của ta, được, vậy cả đời nước giếng không phạm đến nhau, phu thê chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Cô muốn hôn lễ, được, chàng sẽ biến hôn lễ của chàng và cô thành hôn lễ của chàng với Thê Thê. Đêm tân hôn, chính là đêm chàng và Thê Thê hoa hảo nguyệt viên. Chàng trăm tư ngàn lự, nghìn tính vạn toán, nhưng lại không tính đến cái thời điểm lật khăn hỉ, nàng mang nụ cười phong hoa tuyệt đại, lúm đồng tiền thật sâu, trang sức trên búi tóc cao đỏ thẫm, bạc khảm trăng non cẩm thạch giữa vầng trán, đẹp tựa thiên tiên. Chàng thống hận bản thân, đối mặt với kẻ làm chàng suýt mất mạng, đây là việc bất nhân bất nghĩa, mà rút cuộc lại chẳng nói nên lời. Mãi lâu sau, chàng thấy căm phẫn nổi lên, lạnh lùng nói lời thề chẳng nợ nần gì nhau của hai bên. Nàng nghe không hiểu. Chàng còn muốn nói nữa lại kìm nén, nhìn nàng thì thào, không hề van xin chàng. Vô cớ, chàng như đột nhiên thở dài một hơi, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tốt thôi.” Dứt lời, không liếc nàng thêm lấy một cái mà như chạy trốn phất áo rời đi. Ánh trăng vỡ vụn, chàng bước vào Hà Phong Viện, ôm lấy Thê Thê lệ chảy hoen mặt. Nàng không thể nói chuyện, nàng nhất định còn thương tâm hơn chàng. Chàng làm vậy, nhất định là đúng, chàng làm vậy đúng với lương tâm của mình. Sau hôn lễ ba tháng, chàng muốn kết hôn với Thê Thê, dù theo lễ chế thì chỉ là nạp thiếp nhưng chàng khăng khăng nghĩ, nhất định phải cho Thê Thê một danh phận. Người thiếp này, trong tim tim chàng lại là chính thê. Mà chính thê của chàng rút cuộc lại năm lần bảy lượt ra mặt xúc phạm nàng, mạo nhận ngọc bội của nàng, ngăn việc kết hôn của bọn họ, sống mà không có lấy trái tim. Cô nương trong lòng hắn là cô nương cứu hắn, sao có thể là một kẻ tâm cao hơn trời, Kính Võ công chúa ngang ngược quá đáng? Cô được hai nước Tần Tấn là có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Tống Ngưng, cô, rút cuộc cô muốn gì hả? Nàng hoàn mỹ không tì vết, nàng cần cái gì có cái đó, nàng cương cường bất khuất, mà Thê Thê lại mất tất cả cần nơi nương tựa, yếu đuối như nước, chẳng có gì cả. Chàng cũng chưa từng nghĩ tới đạo lí dễ hiểu là cứng quá dễ gãy, lấy nhu thắng cương.
No comments:
Post a Comment