Friday, July 26, 2013

The Mark of Athena _ Chương 49

Dấu hiệu Athena

Chương 49

Annabeth


fractal tangled minds

ANNABETH ĐÃ ĐẠT TỚI GIỚI HẠN KINH HÃI CỦA BẢN THÂN.

Cô bị tấn công bởi những linh hồn theo chủ nghĩa sô vanh[0]. Cô bị vỡ mắt cá chân. Cô bị săn đuổi qua một vực thẳm bởi một đội quân nhền nhện. Còn bây giờ, trong cơn đau dữ dội, với mắt cá chân được bọc trong bìa cứng và túi xốp hơi, không mang theo vũ khí ngoại trừ con dao găm, cô phải đối mặt với Arachne – một con người nửa-thân-nhện gớm guốc, kẻ muốn giết cô và dệt một tấm thảm thêu kỷ niệm việc đó.

Trong vài giờ qua, Annabeth đã rùng mình, lo lắng, khóc thút thít và nén lại nước mắt nhiều đến nỗi cơ thể cô đã thôi không còn sợ hãi nữa. Tâm trí cô nói điều gì đó tựa như, Được rồi, tôi xin lỗi. Tôi không thể kinh hoàng hơn lúc này được.


Vì vậy, thay vào đó, Annabeth bắt đầu nghĩ cách.

Sinh vật khổng lồ đi xuống từ đỉnh của bức tượng bị mạng nhện bao phủ. Mụ chuyền từ sợi tơ này sang sợi tơ khác, rít lên thỏa mãn, bốn mắt mụ lấp lánh trong bóng tối. Có thể mụ không vội, hoặc mụ di chuyển chậm chạm.

Annabeth hy vọng là bà ta chậm chạp.

Cái đó cũng chẳng phải là qua trọng. Annabeth không có khả năng chạy trốn và cô không thích tin vào sự may rủi của mình trong trận đấu. Arachne nặng phải đến vài trăm pound. Những đôi chân có gai hoàn toàn thích hợp cho việc bắt giữ và giết chết con mồi. Ngoài ra, Arachne có thể có những sức mạnh khủng khiếp khác – nanh chứa nọc độc, hay là khả năng quăng lưới nhện như một Người Nhện Hy Lạp Cổ Đại.

Không. Đánh đấm không phải câu trả lời.

Bây giờ chỉ còn lại mánh lới và trí tuệ.

Trong truyền thuyết cổ xưa, Arachne đã vướng vào rắc rối bởi tính ngạo mạn. Mụ khoe khoang những tấm thảm thêu của mình tốt hơn của Athena, việc đó dẫn tới chương trình trừng phạt thực tế đầu tiên trên TV của Đỉnh Olympus: Vậy là Bạn Nghĩ Bạn Dệt Giỏi Hơn một Nữ Thần? Arachne đã thua thảm hại.

Annabeth biết vài thứ về sự kiêu ngạo. Đó cũng là sai lầm chí tử của cô. Cô thường phải tự nhắc nhở mình rằng cô không thể làm mọi việc một mình. Cô không phải luôn là người giỏi nhất trong mọi việc. Đôi khi cô có cái nhìn phiến diện và quên đi cái mà những người khác cần, ngay cả Percy. Và cô có thể dễ dàng bị phân tâm khi nói về những dự án yêu thích của cô.

Nhưng liệu có có thể sự dụng điểm yếu này chống lại mụ nhện? Có thể nếu cô trì hoãn ít lâu...mặc dù cô không chắc việc trì hoãn này có tác dụng gì. Các bạn cô không thể đến đây, thậm chí nếu họ biết được nơi nào để mà đến. Đội cứu hộ sẽ không đến. Tuy nhiên, bị giam cầm còn tốt hơn bị giết.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, thật không dễ dàng gì với một mắt cá chân bị vỡ. Cô khập khiễng đi về phía tấm thảm gần nhất – một khung cảnh thành Rome Cổ Đại.

“Thật tuyệt vời,” cô nói. “Nói cho tôi nghe về tấm thảm thêu này đi.”

Môi Arachne cong lên trên hàm của mụ. “Tại sao ngươi lại quan tâm? Ngươi sắp chết rồi.”

“À, đúng,” Annabeth nói. “Nhưng cái cách bà dệt những tia nắng thật tuyệt vời. Bà đã sử dụng những sợi chỉ bằng vàng thật để dệt những tia nắng đúng không?”

Kiểu dệt thật sự lộng lẫy. Annabeth không cần phải giả vờ bị ấn tượng.

Arachne cho phép mình cười tự mãn. “Không, nhóc con. Không phải vàng. Ta pha trộn những màu sắc, làm tương phản màu vàng tươi sáng với màu sắc tối hơn. Đó là những gì mang lại cho nó một hiệu ứng ba chiều.”

“Thật đẹp.” Tâm trí Annabeth chia thành hai mặt khác nhau: một mặt là vào cuộc đối thoại, mặt kia điên cuồng lên kế hoạch để sống sót. Không ý tưởng nào xuất hiện. Arachne chỉ bị đánh bại một lần duy nhất – bởi chính Athena, và cái đó cần đến những phép thuật thần thánh và kĩ năng phi thường trong cuộc thi dệt.

“Vậy...” cô nói. “Bà đã nhìn thấy cảnh này chưa?”

Arachne rít lên, miệng mụ sủi bọt theo cái cách không-hề-hấp-dẫn-tẹo-nào. “Ngươi đang cố gắng trì hoãn cái chết của mình. Không có tác dụng đâu.”

“Không, không,” Annabeth khẳng định. “Chỉ là thật tiếc thay khi những tấm thảm đẹp thế này mà không thể để mọi người chiêm ngưỡng. Chúng phải thuộc về viện bảo tàng, hay là...”

“Hay là cái gì?” Arachne hỏi.

Một ý tưởng điên rồ nảy lên, hình thành đẩy đủ trong suy nghĩ của Annabeth, giống như cách mẹ cô nhảy ra từ đầu của Zeus. Nhưng liệu cô có thể thực hiện nó?

“Không có gì.” Cô làm ra vẻ nuối tiếc. “Chỉ là một suy nghĩ ngớ ngẩn. Tiếc thật.”

Arachne đi vụt qua bức tượng cho đến khi mụ ta ngồi trên tấm khiên của nữ thần. Thậm chí từ khoảng cách này, Annabeth có thể ngửi được mùi hôi của mụ nhện, giống như cái lò chứa đầy bánh ngọt bị ôi thiu trong một tháng.

“Cái gì?” mụ nhện thúc ép. “Ý nghĩ ngớ ngẩn gì?”

Annabeth buộc bản thân không lùi lại. Mắt cá chân bị vỡ hay không cũng thế, từng dây thần kinh trong cơ thể cô rung lên sợ hãi, nói với cô rằng nên tránh xa con nhện khổng lồ đang lơ lửng phía trên cô.

“Ồ...chỉ là tôi được giao nhiệm vụ tái thiết kế Đỉnh Olympus,” cô nói. “Bà biết đấy, sau Cuộc chiến Titan. Tôi đã hoàn thành hầu hết công việc, nhưng chúng tôi cần rất nhiều tác phẩm nghệ thuật công cộng chất lượng. Phòng ngai của các thần, chẳng hạn...tôi đang nghĩ các tác phẩm của bà khá hoàn hảo để treo ở đó. Các vị thần trên Olympus cuối cùng có thể biết bà có tài thế nào. Như tôi đã nói, nó đúng là một suy nghĩ ngớ ngẩn.”

Cái bụng đầy lông của Arachne run lên. Bốn mắt của mụ lấp lánh như thể sau mỗi con mắt đó đang có một suy nghĩ riêng và mụ đang cố gắng dệt chúng thành một mạng nhện thống nhất.

“Ngươi tái thiết kế Đỉnh Olympus,” mụ nói. “Tác phẩm của ta...trong phòng ngai.”

“À, những nơi khác nữa,” Annabeth nói. “Ở sảnh chính có thể sử dụng một vài thứ trong số này. Cái có cảnh quan Hy Lạp – Chín Nàng Thơ sẽ rất thích. Và tôi chắc chắn những vị thần khác sẽ tranh cãi về các tác phẩm của bà. Họ sẽ phải cạnh tranh để có được những tấm thảm của bà trong cung điện của họ. Tôi đoán, ngoài Athena, chưa một vị thần nào từng nhìn thấy những gì bà có thể làm?”

Arachne nói cáu kỉnh. “Hầu như không. Ngày xưa, Athena đã xé tất cả các tác phẩm đẹp nhất của ta. Những tấm thảm của mô tả các vị thần theo cách chân thật, ngươi thấy đó. Mẹ của ngươi không đánh giá cao điều đó.”

“Khá là đạo đức giả,” Annabeth nói, “bởi vì các vị thần suốt ngày chế nhạo lẫn nhau. Tôi nghĩ mánh lới ở đây là xúi giục một vị thần chống lại những người khác. Ares chẳng hạn, sẽ yêu thích những tấm thảm chế giễu mẹ tôi. Hắn luôn bực tức với Athena.”

Đầu Arachne nghiêng một góc không tự nhiên. “Ngươi sẽ làm việc chống lại chính mẹ của ngươi?”

“Tôi chỉ đang nói với bà những gì Ares thích thôi mà,” Annbeth nói. “Và Zeus sẽ thích thứ gì đó giễu cợt Poseidon. Ồ, tôi chắc chắn nếu các vị thần trên Đỉnh Olympus nhìn thấy tác phẩm của bà, họ sẽ hiểu bà tuyệt vời thế nào và tôi sẽ phải môi giới một cuộc đấu giá. Phải làm việc chống lại mẹ tôi, tại sao không? Bà ấy đem tôi đến đây để chết, không phải sao? Lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà ấy là ở New York, trên cơ bản bà ấy không thừa nhận tôi.”

Annabeth kể câu chuyện của cô. Cô chia sẻ nỗi cay đắng và buồn khổ của mình, và hẳn là nghe nó rất chân thật. Mụ nhện không nhào tới.

“Đấy là bản chất của Athena,” Arachne rít lên. “Ả vứt bỏ ngay cả đứa con gái ruột. Ả nữ thần đấy sẽ không bao giờ cho phép những tấm thảm của ta hiện diện trong cung điện của các vị thần. Ả luôn ganh tị với ta.”

“Nhưng tưởng tượng xem cuối cùng bà cũng có thể trả thù.”

“Bằng cách giết ngươi!”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Annabeth gãi đầu. “Hoặc...bằng cách để tôi là mật thám của bà. Tôi có thể đem tác phẩm của bà lên Đỉnh Olympus. Tôi có thể sắp xếp chúng vào cuộc triễn lãm của các thần khác. Đến khi mẹ tôi phát hiện ra thì đã quá trễ rồi. Các vị thần trên Olympus cuối cùng sẽ nhận ra tác phẩm của bà đẹp hơn.”

“Vậy là ngươi thừa nhận điều đó!” Arachne gào lên. “Đứa con gái của Athena thừa nhận ta giỏi hơn! Ồ, thật ngọt ngào khi nghe điều đó.”

“Nhưng bà thật giàu trí tưởng tượng,” Annabeth lưu ý. “Nếu tôi chết ở dưới này, bà sẽ tiếp tục sống trong bóng tối. Gaea hủy diệt các vị thần và họ sẽ chả bao giờ biết bà là người thợ dệt tài tình hơn.”

Mụ nhện rít lên.

Annabeth lo sợ mẹ cô sẽ đột nhiên xuất hiện và nguyền rủa cô bằng những tai họa khủng khiếp. Bài học đầu tiên mà mỗi đứa con của Athena phải học: Mẹ là người giỏi nhất trong mọi việc và bạn đừng bao giờ, không bao giờ nói điều ngược lại.

Nhưng không có gì xấu xảy ra. Có lẽ Athena hiểu rằng Annabeth chỉ nói những thứ đó để cứu mạng sống của cô. Hoặc có lẽ Athena đang trong trạng thái rất tệ, bị chia rẽ giữa hai bản thế Hy Lạp và La Mã, thậm chí bà còn không thể tập trung.

“Cứ thế này thì không được,” Arachne càu nhàu. “Ta không cho phép.”

“À...” Annabeth chuyển chân, cố gắng giữ trọng lượng của mình không tì vào mắt cá chân đau nhói. Một vết nứt mới xuất hiện trên sàn và cô tập tễnh lùi lại.

“Cẩn thận!” Arachne cáu kỉnh. “Các phần nền móng của đền thờ này đã bị ăn mòn trong hàng thế kỉ qua!”

Tim của Annabeth lạc nhịp. “Ăn mòn?”

“Ngươi không biết có bao nhiêu thù hận sôi sùng sục bên dưới chúng ta đâu,” mụ nhện nói. “Những suy nghĩ độc ác của rất nhiều quái vật cố gắng đoạt lấy bức tượng Athena Parthenos và phá hủy nó. Lưới nhện của ta là thứ duy nhất giữ căn phòng lại không sụp đấy, cô gái! Một bước đi sai và ngươi sẽ rơi thẳng xuống Tartarus – và tin ta đi, không giống Cửa Tử đâu, đây sẽ là chuyến đi một chiều, ngã đau đấy! Ta sẽ không để ngươi chết trước khi ngươi nói cho ta về kế hoạch với các tác phẩm nghệ thuật của ta.”

Miệng Annabeth có vị như gỉ sắt. Thẳng đến Tartarus? Cô cố gắng tập trung, nhưng không dễ dàng gì khi nghe mặt sàn kêu răng rắc và rạn nứt, làm rơi đá vụn xuống khoảng không bên dưới.

“Phải, kế hoạch,” Annabeth nói. “Ừm...như tôi đã nói, tôi thích việc đem thảm thêu của bà lên Olympus và treo chúng khắp nơi. Bà có thể nhắc đi nhắc lại sự khéo léo của bà trước mặt Athena cho đến muôn đời. Nhưng cách duy nhất tôi có thể làm đó là...Không. Quá khó khăn. Bà cứ nên tiến tới và giết tôi luôn đi.”

“Không!” Arachne gào lên. “Không thể chấp nhận được. Nó không còn mang đến cho ta bất cứ niềm vui nào đáng để suy ngẫm. Ta phải có tác phẩm trên Đỉnh Olympus! Ta phải làm gì?”

Annabeth lắc đầu. “Xin lỗi, tôi không nên nói bất cứ điều gì. Cứ đẩy tôi xuống Tartarus hay gì đó đi.”

“Ta từ chối!”

“Đừng ngớ ngẩn thế. Giết tôi đi.”

“Ta không nhận lệnh từ ngươi! Nói cho ta nghe ta phải làm gì! Nếu không...nếu không--”

“Nếu không bà sẽ giết tôi?”

“Đúng! Không phải!” Mụ nhện ấn đôi chân trước lên đầu mình. “Ta phải cho Đỉnh Olympus thấy tác phẩm của ta.”

Annabeth cố gắng kiềm lại sự hân hoan. Kế hoạch của cô có thể thật sự có tác dụng...nhưng cô vẫn phải thuyết phục Arachne làm điều gì đó bất khả thi. Cô nhớ lại một vài lời khuyên hay ho mà Frank Trương đã cho cô: Cứ để nó đơn giản vậy thôi.

“Tôi nghĩ rằng tôi có thể giật vài cái dây,” cô thừa nhận.

“Ta xuất sắc về khoảng giật dây!” Arachne nói. “Ta là một con nhện!”

“Phải, nhưng để các tác phẩm của bà hiện diện trên Đỉnh Olympus, chúng ta cần một buổi thử tài thích hợp. Tôi phải nắm bắt ý tưởng, trình đề xuất, kết hợp với hồ sơ. Hmm...bà có tác phẩm đỉnh cao nào không?”

“Tác phẩm đỉnh cao?”

“Hào nhoáng tuyệt đối...Ồ, đừng bận tâm. Phần thử tài là thứ quan trọng nhất. Những tấm thảm này thật tuyệt vời. Nhưng những vị thần yêu cầu thứ gì đó thật sự đặc biệt – thứ gì đó thể hiện tài năng của bà một cách tột bực nhất.”

Arachne hầm hè. “Ngươi đang ám chỉ đây không phải tác phẩm đẹp nhất của ta phải không? Ngươi đang thách thức ta so tài có đúng hay không?”

“Ồ, không!” Annabeth bật cười. “Với tôi dao? Quỷ ạ, không. Bà quá giỏi. Đó chỉ là cuộc so tài với bản thân bà, để thấy bà thực sự có đủ phẩm chất để trưng bày các tác phẩm của bà trên Đỉnh Olympus.”

“Dĩ nhiên ta làm được!”

“À, tôi hoàn toàn nghĩ như thế. Nhưng buổi thử tài, bà biết mà...đó là quy định. Tôi e rằng nó sẽ rất khó khăn. Bà có chắc là bà không muốn giết tôi chứ?”

“Ngừng nói cái kiểu đó đi!” Arachne rít lên. “Ta phải làm gì?”

“Để tôi chỉ bà.” Annabeth cởi ba lô của cô xuống. Cô lấy laptop của Daedalus và mở nó ra. Kí hiệu delta tỏa sáng lờ mờ trong bóng tối.

“Nó là cái gì?” Arachne hỏi. “Là một loại khung cửi sao?”

“Về mặt nào đó,” Annabeth nói. “Nó là thứ dệt nên ý tưởng. Nó có biểu đồ về tác phẩm nghệ thuật bà sẽ làm.”

Các ngón tay của cô run rẩy trên bàn phím. Arachne hạ thấp xuống để ngó thẳng qua vai Annabeth. Annabeth không thể ngừng nghĩ những cái răng hệt như kim nhọn kia sẽ lún vào cổ của cô dễ dàng thế nào.

Cô mở chương trình hình ảnh 3-D. Thiết kế cuối cùng cô dựng lên – chìa khóa trong kế hoạch của Annabeth, lấy cảm hứng từ nguồn khó ngờ đến nhất: Frank Trương.

Annabeth thực hiện nhanh vài phép toán. Cô tăng kích thước của hình mẫu, sau đó cho Arachne xem nó được tạo ra thế nào – chất liệu tơ đan dệt thành dải, sau đó bện lại thành một hình trụ dài.

Ánh sáng màu vàng từ màn hình soi sáng khuôn mặt mụ nhện. “Ngươi muốn ta làm cái đó? Nhưng nó chẳng là gì cả! Quá nhỏ và đơn giản!”

“Kích thước thật sẽ lớn hơn nhiều,” Annabeth cảnh báo. “Bà thấy những số đo chứ? Đương nhiên nó phải đủ lớn để gây ấn tượng với các thần. Nó nhìn có vẻ đơn giản, nhưng cấu trúc này có đặc tính không thể tin được. Tơ nhện của bà sẽ là chất liệu hoàn hảo – mềm mại và dẻo dai, nhưng cứng như thép.”

“Ta hiểu...” Arachene cau mày. “Nhưng thứ này thậm chí còn không phải là một tấm thảm.”

“Đó là lý do tại sao nó là một thử thách. Nó vượt qua khả năng của bà. Một thứ như thế này – một tác phẩm điêu khắc trừu tượng – là những gì mà các thần đang tìm kiếm. Nó sẽ đứng trong tiền sảnh của phòng ngai Olympus để từng vị khách nhìn thấy. Bà sẽ nổi tiếng mãi mãi!”

Arachne ậm ừ bất mãn trong cổ họng. Annabeth có thể thấy mụ không thích ý tưởng này. Tay cô bắt đầu cảm thấy lạnh và ra mồ hôi.

“Thứ này sẽ hao tốn khá nhiều lưới nhện,” mụ nhện phàn nàn. “Nhiều hơn số lượng ta có thể làm trong một năm.”

Annabeth đã trông mong điều đó. Cô tính toán khối lượng và kích thước cho phù hợp. “Bà cần phải tháo gỡ bức tượng,” cô nói. “Tái sử dụng những sợi tơ.”

Arachne dường như phản đối, nhưng Annabeth phất tay vào bức tượng Athena Parthenos như nó chẳng là cái gì. “Chuyện nào quan trọng hơn – bọc lấy bức tượng cũ rích đó hay chứng minh tác phẩm nghệ thuật của bà là tốt nhất? Dĩ nhiên, bà sẽ phải vô cùng cẩn thận. Bà cần để lại đủ lưới nhện để giữ căn phòng không sụp. Và nếu bà nghĩ nó quá khó khăn--”

“Ta không nói như thế!”

“Được rồi. Chỉ là...Athena nói rằng việc tạo cấu trúc bện này đối với bất cứ thợ dệt là không thể, ngay cả bà ấy. Vì thế nếu bà không nghĩ bà có thể--”

“Athena nói thế?”

“À, đúng vậy.”

“Nhảm nhí! Ta có thể dệt nó!”

“Tuyệt! Nhưng bà cần phải bắt đầu ngay bay giờ, trước khi các vị thần trên Đỉnh Olympus chọn nghệ sĩ khác làm nó.”

Arachne gầm gừ. “Nếu ngươi lừa ta, con nhóc--”

“Tôi ở ngay đây làm một con tin,” Annabeth nhắc nhở. “Chẳng phải tôi có thể đi đâu được. Một khi tác phẩm hoàn thành, bà sẽ tán thành rằng nó là thứ ấn tượng nhất mà bà từng làm. Nếu không, tôi sẽ vui vẻ mà chết.”

Arachne do dự. Chân gai của mụ ở quá gần, mụ có thể đâm xiên qua Annabeth với một cú đánh mạnh.

“Được,” mụ nhện nói. “Một thử thách cuối cùng – với chính ta!”
Arachne leo lên mạng nhện và bắt đầu tháo lớp mạng quanh bức tượng Athena Parthenos.

Fancy Cross Page Divider


[0]Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism) là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ tên của Nicolas Chauvin, một người lính cuồng tín của Napoléon Bonaparte mà sự tôn thờ cuồng loạn của anh ta đối với Hoàng đế đã khiến anh ta liên tục chiến đấu cho nước Pháp ngay cả khi đã bị thương 17 lần trong các cuộc chiến tranh xâm lược của Napoléon. Tương truyền, trong trận đánh quyết định tại Waterloo khi quân Pháp đã bị đập tan tác, anh ta đã thét lên rằng "Đội Cựu Cận vệ có chết nhưng không đầu hàng!", hàm ý một nhiệt huyết mù quáng đối với Tổ quốc hay một hội nhóm của mình. (Wiki)

No comments:

Post a Comment