Saturday, September 14, 2013

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 10

Phần 11: Tướng quân tóc bạc


cropped-cropped-42

Tướng quân phủ với biệt viện ngoài thành cách nhau hơn hai mươi dặm, Thẩm Ngạn cuối cùng đã đến muộn hai khắc. Lửa trên thuỷ các thiêu đã tàn, nửa trời nhuộm đỏ, một mảng phế tích. Chàng quỳ trên mặt đất, nền đất khắp nơi toả hơi nóng.

Hận đến thế nào, quyết tuyệt ra sao.

Nàng đã chết, giữa buổi xế chiều tịch liêu này.

Chàng nên đến sớm. Giữa hồ nước ảm đạm, chàng rút cuộc cũng thấy được cô nương đã cứu chàng. Sớm vẫn là hồng nhan, chiều đã là xương trắng.

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 9

Phần 10: Cho một mồi lửa


htd9

Con chim trong lồng, sao có thể lại bay lượn lần nữa? Con cái chịu nhục, lại yêu nổi nữa sao?

Nàng từng là một cô nương gan dạ khả ái, múa võ dưới ánh dương mùa xuân giữa bầu trời lam sắc.

Chàng cũng từng là một đứa trẻ vô ưu vô lự chạy như bay trên đường phố phủ đầy băng tuyết.

Trăng, chiếu rọi trên nóc nhà ngoài Nhạc thành, giai nhân say ngủ trong thuỷ các, nàng không hay biết, trong Nhạc thành có một nam nhân vì yêu chuốc khổ ra sao. Chàng vốn là tướng quân trấn ải của Khương quốc, là hoá thân của sự trung thành. Mà nàng nhìn xem, cái đêm đen chỉ có ánh sao đơn độc chiếu sáng ấy, tinh mơ đã nhạt nhoà, nàng nghe xem, một nam nhân đang thống khổ thét gào!

Friday, September 13, 2013

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 8

Phần 9: Tháp cổ mộng trong


Thẩm Ngạn trấn thủ Giang Lăng, nơi ranh giới Khương Lê hai nước tiếp giáp nhau, gần kề biển lớn. Chàng mỗi ngày miệt mài khổ Luyện binh sĩ, hơi chút sơ suất là nghiêm túc gia tăng hình phạt, không hợp đạo lý, khiến mấy hạ sĩ mới nhập ngũ tiếng oán khắp nơi. Phó tướng thấy Thẩm tướng quân suốt ngày mượn thao luyện binh sĩ mà lơ là bản thân, xưa đâu bằng nay, chỉ tưởng rằng chàng có con còn nhỏ mất sớm mới sầu não kém vui, liền bảo chàng lên Thanh Vân tự, vì Thẩm Lạc con chàng mà cúng tế, làm lễ siêu độ vong linh.

Thẩm Ngạn vì nhớ Lạc Nhi, rảnh rỗi lại đi Giang Lăng là nơi gần biển. Mạo hiểm mưa to gió lớn, mua hai thanh hương triều nhuyễn vào Thanh Vân tự. Nước mưa róc rách theo thềm đá giọt xuống, tươi cười trước hương phật lượn lờ không dứt, chàng thắp một nén nhang cho Lạc Nhi. Chàng mệt mỏi, nắm chặt thanh hương kia, hương tro nóng hổi như chim bị đánh trúng mà đột nhiên rơi xuống, phỏng cả tay chàng, vết

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 7

Phần 7: Gió cuộn thét gào




Lạc Nhi chết yểu năm bốn tuổi trời rét đậm.

Con chàng, đứa con duy nhất của chàng với nàng, Lạc Nhi sống rất ngắn ngủi, phụ thân như chàng còn chưa kịp kể nó nghe dù chỉ là một câu chuyện, chưa từng dạy nó một câu thành ngữ, chưa từng ôm nó, vỗ vai nó bảo, Lạc Nhi, kiếm pháp lúc nãy con luyện không tệ chút nào. Con chàng cuối cùng chỉ gọi chàng, thúc thúc. Mọi thứ chẳng kịp nữa rồi, chàng vĩnh viễn chẳng kịp làm nữa rồi.

Con gái chàng điêu ngoa buồn thả, là do chàng dung túng mà ra, thế nhưng lại hại chết con trai chàng. Lúc chứng kiến con cái oe oe chào đời, chàng chẳng có lấy chút mảy may vui sướng. Làm sao chàng có thể đối với nàng như vậy? Thê Thê đã sớm chú ý, chàng đi vắng ngày càng nhiều, từ sau khi thấy nàng, chàng luôn

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 6

Phần 6: Chiều hôm tâm động




Liễu Thê Thê thật không ngờ. Nàng ta tưởng rằng, Thẩm Ngạn sẽ một kiếm giết chết Tống Ngưng. Thế nhưng chàng lại không giết nàng. Chàng không chỉ không giết nàng mà còn cùng nàng viên phòng. Chàng lại còn bị nàng ta đánh trọng thương đến mê man, mà hiện giờ, chàng lại còn có con với nàng ta nữa, trưởng tử đích tôn của Thẩm gia. Vòng quay số phận, quay quay dừng dừng, ngàn lối xoay chuyển, rút cuộc là muốn đưa họ đi đến đâu? Thẩm Ngạn cho rằng nàng là cô nương cứu chàng, đây là lợi thế có một không hai của nàng, nàng phải gấp rút nắm lấy cho chặt, nàng lặng im rời khỏi Thẩm phủ, nàng ở đầu phố nhing chàng mặc cả bệnh tình đi khắp nơi tìm nàng, thế là đủ rồi, nàng chưa hề đánh giá sai, chàng là một nam nhân như thế, vì suy nghĩ tín ngưỡng đạo nghĩa, có thể hi sinh tất cả. Chàng cũng không hồi phủ nữa, chỉ vì một người là nàng, lánh ở một biệt viện khác, Khương quốc từ trên xuống dưới, đầu đường xó chợ đâu đâu cũng truyền lại với nhau rằng chàng coi thường quốc hôn, là một giai thoại nghĩa bạc trời mây. Tống Ngưng, ta cuối cùng

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 5

Phần 5: Ngược gió giữ đuốc




Thời gian hai tháng dường như tĩnh lặng giữa hương thơm ngào ngạt của đan quế(Đan quế: Tương truyền trong mặt trăng có cây quế cao năm trăm trượng), mà hỉ mạch của Liễu Thê Thê như tiếng cười đột ngột vút cao giữa mảnh tĩnh lặng ấy, tức khắc mộng đẹp tiêu tán, giấc mộng hoàng lương. Thứ trong bụng nữ tử ấy vốn là thứ không nên có trên đời, nhưng thực sự tồn tại mất rồi, Tống Ngưng như cười trong im lặng. Bất kể thế nào, nàng cũng không chịu đựng nổi nữa. Thưởng quế Cù sơn, cái thứ oan nghiệt trong bụng ấy cũng như nữ tử đã giả làm ân nhân cứu mạng chàng đều là tạo hoá.

Nàng nghĩ, Thẩm Ngạn biết thì sao. Chàng nhất định đã biết, nhất định rất hận nàng, chàng về rồi nhất định sẽ là người đầu tiên đến giết nàng. Nói chung, chỉ có chàng không trở lại mới có thể bỏ qua cho nàng. Mà chàng mang theo Hộ Tâm Kính tự nàng đem tặng, lại là anh hùng đương thời, chàng nhất định sẽ trở lại.

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 4

Phần 4: Tà áo xanh xanh[1]


Ảnh


Gió đêm ấm áp, mùa xuân năm Lê Trang Công thứ mười tám đã tới lúc đậm đà.

Khương Hạ hai nước khai chiến, Thẩm Ngạn phụng chỉ lãnh binh xuất trận, nhất thời trong phủ rất lo sợ. Trước khi đi, Thê Thê tự tay may một cái hầu bao để chàng đeo bên hông, hương lạnh an thần, giống với hương thơm của thuốc trên người nàng. Chàng biết nàng muốn chàng mỗi khắc nhớ đến nàng, lại thấy nàng ăn ngủ khó khăn, đành ở lại Hà Phong viện hơn nửa đêm để trấn an nàng.

Mãi đến lúc Thê Thê ngủ say, chàng mới một mình trở về phòng, chưa bước vào cửa sân, khoé mắt liếc thấy bóng người cao gầy quanh đó, là Tống Ngưng. Đây là lần đầu tiên sau đêm tân hôn hắn bình tĩnh nhìn nàng. Thân hình tú lệ trong viện giữa những chiếc đèn lồng quang ảnh mông lung, hơi nhiễm sắc vàng. Lòng chàng

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 3

Phần 3: Lệ trời lệ người


htd3

Khương quốc đại bại, băng cứng đã tan, mùa xuân bến hẹn lại lên. Thẩm Ngạn muốn lấy Liễu thị, Thê Thê làm vợ, Khương mục công hạ một chiếu ban hôn, ba thước lụa trắng, chặt đứt ý niệm này. Thấy chiếu ban hôn này, chàng dường như thấy được hình ảnh Tống Diễn với ánh mắt khinh miệt, vừa như xảo quyệt lại vừa tàn nhẫn. Binh bại như núi đảo, chàng không có lời nào để nói, mà cát đất trao quyền, còn muốn bức chàng chấp nhận quốc hôn nhục nhã này, muội muội Tống Ngưng kia của hắn, vì bị chàng đánh bại một lần mà muốn gả cho hắn, ban cho Thê Thê cái chết, Tống Ngưng, cô tuỳ hứng đến vậy sao? Trận chiến trên cánh đồng Thương Lộc ấy, chàng gần như đã chết, có thể không chết, là do Liễu Thê Thê cho chàng sinh mạng thứ hai, tính mạng chàng bây giờ, đều là của nàng. Việc cũ mộng cũ đều đã qua, ánh mắt quật cường dưới ngựa ấy với dáng đứng quang vinh như lửa đỏ giữa gió tuyết ấy, từ lâu chàng đã rũ sạch, mà hận nước thù nhà như hai vùng trời băng lửa, chàng với cô, không đội trời chung. Chàng chỉ có thể cắn răng tiếp thư chỉ

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 2

Phần 2: Độc cô cầu bại



Thẩm Ngạn. Thẩm Ngạn. Tựa như con thuyền nhỏ phiêu bạt cuối cùng cũng có bờ cảng neo đậu, tựa như đêm đen cô độc rút cuộc tìm được tia sáng ban mai, tựa như giấc mộng thiếu nữ cuối cùng đã có được hướng đi đích thực. Đại mạc lan khói, nắng chiếu sông dài, phấn chiến biên quan, không người địch nổi, vậy mà giữa trời ngang đất dọc này rút cuộc lại có một nam nhân đầu tiên thắng được Tống Ngưng, không thể nghi ngờ, chàng chính là anh hùng đương thời.

Thẩm Ngạn. Thẩm Ngạn. Tống Ngưng nghĩ, chàng có hay, giữa biển người mênh mang, có ta một mực đợi chàng. Ta đợi chàng bao năm rồi, từ buổi trống chiều đến tận khi chuông sớm, từ lúc hoa nở đến khi hoa tàn, từ đầu mùa tuyết bay đến tận lúc tuyết tan. Đợi chờ là thứ rắn rỏi nhất của một đời. Rất lâu rồi, chẳng một ai, làm rung động cõi lòng kiêu ngạo của nàng trên chiến trường. Nàng hiểu rõ, nàng hiểu rất rõ, chàng ấy không

[Fanfic] Ngoại truyện Hoa tư dẫn - Phần 1

Phần 1: Luôn có mở đầu



Thẩm Ngạn vẫn nhớ cái ngày đông giá rét năm Lê Trang Công thứ mười bảy đó, trước cửa Tang Dương , mình một thân chiến giáp xanh lơ, cưỡi con hắc mã, phía sau là tinh kỳ Khương quốc bay phần phật, giao chiến với kẻ địch lâu năm là ba vạn hùng binh Lê quốc. Đại mạc lạnh cóng, không bóng nhạn bay, chẳng dấu chân người, tuyết phủ đầy cung đao. Trước cơn giống tố tịch mịch lạ thường, vô cùng căng thẳng. Một tiếng nói trong trẻo bất ngờ truyền đến từ phía đối diện: “Tử Huy thương Tống Ngưng đến đây xin thỉnh giáo cao chiêu của Thẩm Ngạn Thẩm tướng quân. Gió lạnh thổi vù vù, âm thanh theo gió dần trôi. Chàng thấy một người cưỡi bạch mã, cầm hồng anh thương, đứng ngay tại trận tiền, mũ giáp trắng che khuất khuôn mặt. Tựa một đạo hào quang từ trời cao chiếu rọi, làm người ta bỗng cảm thấy rạng ngời phấn chấn, thu phục lòng người. các tướng sĩ đều ngẩn ra. Rất lâu sau, Thẩm Ngạn chậm rãi phóng ngựa đến, trường kiếm trong tay hoà sắc cùng nét mặt.