Sunday, April 14, 2013

The Mark of Athena _ Chương 16

The Mark of Athena


Dấu hiệu Athena


Chương 16


Percy


gf



ĐƯỜNG HẦM CHẠY DỌC DƯỚI MỘT BỂ KÍNH CỠ PHÒNG TẬP THỂ THAO. Ngọai trừ nước và một ít đồ trang trí rẻ tiền, cái bể có vẻ trống trải một cách hoành tráng. Percy ước chừng phải có đến năm mươi nhàn gallon nước trên đầu bọn họ. Nếu vì một lí do nào đấy mà đường hầm này sập xuống...

Chẳng có gì to tát cả. Percy nghĩ. Mình từng bị nước vây quanh cả nghìn lần rồi. Đây là sân nhà mình.

Nhưng tim cậu lại đập như sấm. Cậu nhớ lần mình bị chìm trong một hố lầy Alaska lạnh lẽo - bùn đen che kín mắt, miệng và mũi cậu.

Phorcys đứng lại giữa đường hầm và tự hào dang tay. "Chỗ trưng bày đẹp đấy chứ hả?"

Percy cố làm mình xao lãng bằng cách tập trung vào các chi tiết. Trong một góc bể, chen giữa một rừng tảo bẹ giả là một ngôi nhà bánh quy gừng bằng nhựa to như thật với bong bóng chui ra từ ống khói trên mái nhà. Ở góc đối diện là một bức tượng bằng nhựa, hình người mặc đồ lặn kiểu cổ đang quỳ gối bên một cái rương châu báu cứ vài giây lại mở ra một lần, nhả bong bóng, rồi lại đóng lại. Rải tứ tung trên nền cát trắng là những viên cuội thủy tinh to cỡ quả bóng bowling và một loạt những thứ vũ khí kì lạ như đinh ba và súng bắn lao[1]. Bên ngoài bức tường trưng bày của bể kính là một khán đài với sức chứa khoảng vài trăm người.

"Ông nuôi thứ gì trong đó thế?" Frank hỏi. "Cá vàng khổng lồ ăn thịt người?"

"Ố, cũng hay đó! Nhưng, không, Frank Trương, hậu duệ của Poseidon ạ, bể này không phải để nuôi cá vàng."

Nghe đến hậu duệ của Poseidon, Frank nhăn mặt. Cậu lùi lại, nắm chặt cái ba lô của mình như cầm một cái chùy mà cậu sắp vung lên.

Cảm giác ghê sợ nhỏ giọt xuống cổ họng Percy như si-rô ho. Không may là, đó lại là cảm giác quen thuộc đối với cậu.

"Sao ông lại biết tên họ của Frank?" Cậu chất vấn. "Sao ông biết cậu ấy là hậu duệ của Poseidon?"

"Chà..." Phorcys nhún vai, tỏ vẻ khiêm tốn "Có lẽ nó nằm trong mô tả mà Gaea cung cấp. Cậu biết đấy, treo thưởng để truy nã, Percy Jackson ạ."

Percy mở nắp cây bút của mình. Lập tức, thanh Thủy Triều xuất hiện trong tay cậu. "Đừng lập lờ đánh lận với tôi, Phorcys. Ông đã hứa sẽ trả lời những câu hỏi của tôi."

"Sau dịch vụ tiếp đãi VIP, đúng vậy." Phorcys đáp. "Tôi đã hứa sẽ cho cậu biết tất cả những gì cậu cần biết. Tuy nhiên, vấn đề là cậu không thực sự cần biết gì cả." Nụ cười kệch cỡm của ông ta nở rộng hơn. "Hai cậu thấy đấy, ngay cả khi các cậu kịp đến được Rome, mà điều đó khá là bất khả thi, các cậu cũng chẳng bao giờ đánh bại được mấy thằng em khổng lồ của ta nếu không có một vị thần trợ giúp. Mà vị thần nào sẽ giúp các cậu kia chứ? Vậy nên ta có một kế hoạch hay ho hơn. Các cậu sẽ ở lại đây. Các cậu là các VIP - tù nhân đặc biệt quan trọng (Very Important Prisoners).

Percy đột ngột đâm mạnh mũi kiếm. Frank quăng mạnh cái ba lô của cậu vào đầu gã thần biển. Phorcys chỉ đơn giản là biến mất.

Giọng nói của gã thần biển vang dội qua hệ thống phát thanh của khu thủy cung, vọng lại trong đường hầm. "Được, tốt! Đánh nhau là tốt! Các cậu thấy đó, Mẹ chẳng bao giờ giao phó cho ta mấy nhiệm vụ lớn lao cả, nhưng bà đã đồng ý cho ta giữ bất cứ thứ gì ta bắt được. Các cậu sẽ là những vật trưng bày tuyệt vời - dòng giống Poseidon duy nhất được nuôi nhốt. 'Nỗi sợ hãi của á thần' - tuyệt, ta khoái cái đó. Ta đã có một nguồn tài trợ từ Bargan Mart đang chờ sẵn. Hai cậu có thể đấu với nhau vào lúc mười một giờ và một giờ trưa, thêm một chương trình buổi tối vào bảy giờ tối.

"Ông điên rồi!" Frank hét lên.

"Đừng tự hạ thấp bản thân thế chứ." Phorcys nói. "Các cậu sẽ là hai thỏi nam châm hút khách lớn nhất của chúng tôi đấy."

Frank chạy về phía lối ra, chỉ để đâm vào bức tường kính. Percy chạy theo lối khác và thấy nó cũng bị chặn. Đường hầm chứa họ đã biến thành một cái bong bóng. Cậu đặt tay lên mặt kính và nhận thấy nó đang mềm ra, tan chảy như băng. Nước sẽ sớm ập xuống.

"Bọn tôi sẽ không hợp tác đâu, Phorcys!" Cậu quát lên.

"Ồ, ta rất lạc quan mà." Giọng ông thần oang oang. "Nếu ban đầu các cậu không muốn đánh nhau, không thành vấn đề! Ta có thể đưa đến đám thủy quái mới toanh mỗi ngày. Sau khi quen với thức ăn ở đây, các cậu sẽ được thuần hóa tử tế và làm theo những gì được bảo. Tin ta đi, rồi các cậu sẽ thích nhà mới của mình cho mà xem."

Phía trên đầu Percy, mái vòm bằng kính nứt ra và bắt đầu rò rỉ nước.

"Tôi là con trai Poseidon!" Percy cố gạt nỗi sợ ra khỏi giọng nói của cậu. "Ông không thể giam cầm tôi trong nước. Đó là nơi tôi mạnh nhất."

Tiếng cười của Phorcys dường như đến từ khắp nơi quanh họ. "Trùng hợp làm sao! Đó cũng là nơi ta trở nên mạnh nhất. Cái bể này được thiết kế đặc biệt để chứa á thần đó. Giờ, vui vẻ nhá, hai cậu trai. Ta sẽ gặp lại các cậu vào giờ ăn!"

Mái vòm thủy tinh nát vụn và nước ập xuống đầu bọn họ.

Percy nín thở tới khi cậu không thể nhịn được nữa. Khi cuối cùng cậu cũng hít đầy nước vào hai lá phổi, cảm giác lại như thở bằng không khí bình thường. Áp lực nước không hề ảnh hưởng tới cậu. Quần áo của cậu thậm chí còn không bị ướt. Khả năng dưới nước của cậu vẫn tốt như mọi khi.

Chỉ là sợ bóng sợ gió ngớ ngẩn, cậu tự trấn an. Mình chẳng chết đuối được.

Rồi cậu nhớ ra Frank và lập tức cảm thấy một làn sóng hoảng loạn và tội lỗi. Percy đã quá lo lắng cho bản thân đến mức cậu đã quên mất bạn cậu chỉ là hậu duệ đời xa của Poseidon. Frank không thể thở được dưới nước.

Nhưng cậu ấy đâu rồi?

Percy quay đúng một vòng. Chẳng có gì cả. Rồi cậu nhìn lên.

Lượn lờ phía trên đầu cậu là một con cá vàng to tổ chảng. Frank đã biến hình - quần áo, ba lô và tuốt tuột - thành một con cá chép vàng bự cỡ một đứa con trai mười mấy tuổi.

Ông bạn. Percy truyền ý nghĩ của cậu qua nước, theo cách cậu vẫn thường nói chuyện với đám sinh vật biển khác. Một con cá vàng á?

Giọng Frank truyền lại phía cậu: Mình cuống quá mà. Bọn mình đang nói chuyện về mấy con cá vàng, vậy nên nó hiện ra trong óc mình. Kiện mình đi.

Mình đang có một cuộc hội thoại bằng thần giao cách cảm với một con cá chép vàng khổng lồ. Percy nói. Tuyệt. Cậu có thể biến thành thứ gì...hữu dụng hơn được không?

Im lặng. Có lẽ Frank đang tập trung, dù việc đoán chính xác là điều không thể, bởi cá chép vàng chẳng có mấy biểu cảm trên mặt.

Xin lỗi. Giọng Frank có vẻ xấu hổ. Mình bị kẹt rồi. Thỉnh thoảng lúc hoảng quá mình lại bị vậy.

Được rồi. Percy cắn răng. Tìm cách thoát khỏi chỗ này thôi.

Fank bơi quanh bể và thông báo không có đường ra. Nóc bể bị che phủ bởi lưới dệt từ Đồng Thiên Thai, như tấm rèm quây các quầy hàng đã đóng cửa ở khu mua sắm. Percy cố dùng thanh Thủy Triều để cắt xuyên qua nó, nhưng cậu còn chẳng tạo ra được đến một vệt lõm. Cậu thử phá vỡ vách kính bằng chuôi kiếm - lần nữa, lại không gặp may. Rồi cậu lặp lại nỗ lực của mình với vài món vũ khí nằm rải rác dưới đáy bể kính và phá hỏng thành công ba cây đinh ba, một thanh kiếm vàcùng một cây súng bắn lao.

Cuối cùng, cậu cố điều khiển chỗ nước trong bể. Cậu muốn nó nở ra và phá vỡ thành bể, hay vọt lên qua miệng bể. Làn nước không phục tùng cậu. Có lẽ nó bị yểm bùa. Hay bị Phorcys khống chế. Percy tập trung cho tới khi lỗ tai cậu lùng bùng, nhưng việc khá nhất cậu làm được là thổi bay nắp của cái rương bằng nhựa.

Ờ, thế đấy. Cậu nản lòng nghĩ. Mình sẽ phải sống cả phần đời còn lại trong cái nhà bánh gừng bằng nhựa kia, đánh nhau với cậu bạn cá chép vàng khổng lồ của mình và chờ đến giờ được cho ăn.

Phorcys đã hứa họ sẽ học được cách thích điều đó. Percy nghĩ đến đám telkhine đờ đẫn, đám Nereid và Ngựa cá ngựa, tất cả đều bơi vòng vòng lờ đờ buồn thảm. Ý nghĩ mình sẽ thành ra như vậy không giúp giảm mức độ lo lắng trong cậu một tẹo nào.

Cậu băn khoăn liệu có phải Phorcys đã đúng hay không. Cho dù bọn họ có thoát được ra chăng nữa, làm thế nào họ có thể đánh bại được đám khổng lồ khi mà các vị thần đều bất lực? Có lẽ Bacchus có thể giúp. Ông ta từng giết đám khổng lồ trước đây, nhưng ông ta chỉ tham gia trận chiến nếu nhận được một tế vật không tưởng và cái ý tưởng hiến tế Bacchus bất cứ thứ gì khiến Percy muốn tự bịt miệng mình bằng một cái bánh Quái vật Donut.

Nhìn kìa! Frank nói.

Bên ngoài bể kính, Keto dẫn HLV Hedge qua khán đài, giảng giải cái gì đó trong khi ông thầy gật gù tán thưởng dãy ghế trên khán đài.

Huấn luyện viên! Percy gào lên. Và rồi nhận ra việc đó là vô ích. Ông thầy không nghe được tiếng gào thần giao cách cảm.

Frank huých đầu vào vách kính.

Hedge chẳng có vẻ gì là chú ý. Keto rảo bước dẫn ông thầy qua khán phòng. Bà ta thậm chí còn không buồn nhìn qua vách kính, có lẽ vì bà ta cho rằng trong bể vẫn trống rỗng. Bà ta chỉ về đầu kia của căn phòng như thể đang nói, Đi nào. Còn nhiều thủy quái khủng khiếp ở đằng kia nữa.

Percy nhận ra cậu chỉ còn vài giây trước khi ông thầy đi hẳn. Cậu bơi theo họ, nhưng làn nước không giúp cậu di chuyển như mọi khi. Trái lại, nó dường như cản cậu lại. Cậu bỏ thanh Thủy Triều ra và bơi bằng cả hai tay.

HLV Hedge và Keto chỉ còn cách lối ra năm bộ(1.5 m).

Trong cơn tuyệt vọng, Percy vớ lấy một viên cuội thủy tinh to đùng và quăng nó như quăng một quả bóng bowling.

Nó đập vào vách kính với một tiếng kịch - không đủ to để thu hút sự chú ý.

Tim Percy trĩu xuống.

Nhưng HLV Hedge có đôi tai của một thần rừng. Ông thầy ngoái lại qua vai. Khi nhìn thấy Percy, vẻ mặt của ông thầy biến đổi vài lần chỉ trong phần nghìn của giây - khó hiểu, ngạc nhiên, phẫn nộ, rồi một mặt nạ bình thản.

Trước khi Keto kịp phát hiện, ông thầy chỉ lên nóc khán đài, trông như thể đang hét lên, Thánh thần Olympus, cái gì thế kia?

Keto ngoảnh đầu. HLV Hedge lẹ làng tháo cặp chân giả ra và tặng Keto một cú-đá-kiểu-ninja vào gáy. Keto gục xuống sàn.

Percy nhăn mặt. Cái đầu vừa được thưởng thức món móng ngựa gần đây của cậu đồng tình nhói đau, nhưng cậu chưa từng thấy hạnh phúc hơn khi có một ông thầy đam mê các trận đấu lồng võ thuật tổng hợp.

Hedge chạy đến chỗ bể kính. Ông thầy giơ tay lên kiểu: Cậu làm gì trong đó đấy hả, Jackson?

Percy đập tay lên vách kính và nhép môi: Đập nó!

Hedge hỏi một câu có vẻ như là: Frank đâu rồi?

Percy chỉ con cá chép vàng khổng lồ.

Frank vẫy vây trái của cậu: Chào.

Đằng sau Hedge, bà nữ thần bắt đầu động đậy. Percy điên cuồng chỉ trỏ.

Hedge lắc lắc chân như thể đang khởi động cho cú đá nữa, nhưng Percy khua hai cánh tay, Không. Họ không thể tiếp tục đá vào đầu bà ta như thế mãi được. Vì bà ta bất tử, bà ta sẽ không bất tỉnh lâu và làm vậy họ cũng không thoát khỏi cái bể này được. Chẳng chóng thì chày, Phorcys sẽ quay lại kiểm tra.

Đếm đến ba, Percy nhép miệng, giơ 3 ngón tay lên rồi chỉ vào vách kính. Cả ba người cùng đập mạnh vào nó.

Percy chưa bao giờ chơi giỏi trò đuổi hình bắt chữ, nhưng Hedge gật đầu vẻ đã hiểu. Đập phá mọi thứ là thứ ngôn ngữ các thần rừng rất thông thạo.

Percy nhấc một viên cuội khổng lồ khác lên. Frank, bọn mình cũng cần cả cậu nữa đấy. Cậu đã biến hình lại được chưa?

Chắc biến lại hình người thì được.

Hình người là ổn rồi! Chỉ cần nhớ nín thở. Nếu cái này có tác dụng...

Keto bắt đầu đứng dậy. Không còn thời gian để chần chừ.

Percy chìa ngón tay đếm. Một, hai, ba!

Frank biến lại thành hình người và huých vai vào vách kính. Huấn luyện viên tung một cú đá xoạc kiểu Chuck Norris[2] bằng móng guốc của ông. Percy dùng hết sức nện viên cuội lên vách kính, nhưng cậu còn làm hơn thế. Cậu ra lệnh cho làn nước phục tùng cậu và lần này cậu từ chối câu trả lời 'không'. Cậu cảm nhận được toàn bộ áp lực giữ trong bể kính và sử dụng nó. Nước thích được tự do. Chỉ cần có thời gian, nước có thể chinh phục bất cứ rào cản nào và nó ghét bị giam cầm, hệt như Percy vậy. Cậu nghĩ đến việc trở về với Annabeth. Cậu nghĩ đến việc phá tan cái nhà tù kinh khủng cho các sinh vật biển này. Cậu nghĩ đến việc tọng cái micro của Phorcys xuống cái họng xấu xí của gã. Năm mươi ngàn gallon nước đáp lại cơn thịnh nộ của cậu.

Vách kính nứt ra. Các đường nứt chạy ngoằn ngoèo từ điểm va chạm và bất thình lình bể kính vỡ toang. Percy bị cuốn ra bởi dòng nước xiết. Cậu lộn nhào qua nền khán phòng cùng với Frank, vài viên cuội lớn và một mớ tảo bằng nhựa. Keto vừa đứng thẳng được thì bức tượng người thợ lặn đâm sầm về phía bà ta như đòi một cái ôm.

HLV Hedge nhổ nước muối trong miệng ra. "Sáo thần Pan[3], Jackson! Cậu làm cái trò gì trong đó thế hả?"

"Phorcys!" Percy lắp bắp phun phì phì. "Bẫy! Chạy!"

Chuông báo động kêu inh ỏi khi họ chạy trốn khỏi khu bảo tàng. Họ chạy ngang qua bể nhốt đám Nereid, rồi đám telkhine. Percy muốn giải thoát cho bọn chúng, nhưng bằng cách nào? Chúng lờ đờ vì bị đánh thuốc và chúng lại là các sinh vật biển. Chúng sẽ không thể sống sót trừ phi cậu tìm ra cách nào đó để vận chuyển chúng về lại đại dương.

Hơn nữa, nếu Phorcys tóm được họ, Percy khá là chắc rằng cậu sẽ bị gã thần biển đánh cho liểng xiểng. Và Keto nữa, cũng sẽ đuổi theo họ, sẵn sàng quăng họ làm mồi cho lũ thủy quái của bà ta.

Tôi sẽ quay lại, Percy nói, nhưng nếu đám thủy quái trong bể kính có nghe cậu nói thì chúng cũng không hề có biểu hiện gì.

Giọng Phorcys bùng nổ qua hệ thống âm thanh: "Percy Jackson!"

Đèn nháy và pháo sáng rời rạc phát nổ. Khói mùi bánh donut tràn ngập các hành lang. Thứ âm nhạc kịch tính - năm hay sáu bản nhạc khác nhau - xập xình phát ra từ hệ thống loa phát thanh. Các bóng đèn phát nổ và bốc cháy trong khi toàn bộ các hiệu ứng đặc biệt trong tòa nhà được khởi động cùng một lúc.

Percy, HLV Hedge và Frank loạng choạng ra khỏi đường hầm kính và thấy mình trở lại phòng trưng bày cá mập voi. Khu vực người thường của khu thủy cung đầy những đám đông đang gào thét - các gia đình và các nhóm tham quan chạy như ong vỡ tổ trong khi các nhân viên cuống cuồng chạy quanh, cố trấn an mọi người rằng đó chỉ là do hệ thống báo động hỏng hóc. Percy biết nhiều hơn thế. Cậu và hai người bạn đồng hành nhập vào đám thường dân và chạy về phía lối ra.

Fancy Cross Page Divider


[1] speargun - súng bắn lao
súng bắn lao thời cũ trông thế này
sung phong lao
[2] Chuck Norris' roundhouse kick





[3] Pan's pipes: câu cửa miệng của các thần rừng. Thần Pan cũng như các thần rừng luôn mang bên mình cây sáo có nhiều ống sáo (hơi giống sáo diều của Việt Nam) gọi là Reed pipes. Cây sáo này có phép thuật và có ích trong nhiều việc như giúp cây cối lớn nhanh, trói kẻ thù và xua đuổi các loài côn trùng hay động vật có hại. Cây sáo này cũng là biểu tượng sức mạnh của thần Pan.
sao pan

Saturday, April 13, 2013

The Mark of Athena _ Chương 15

The Mark of Athena


Dấu hiệu Athena


Chương 15


Percy


Ảnh



PERCY TRÈO LÊN BOONG VÀ THỐT LÊN, “WOW.”

Họ đã đỗ lại gần ngay đỉnh của một quả đồi xanh[1]. Một liên hợp gồm những tòa nhà trắng phau như một bảo tàng hay một trường đại học nép mình dưới rặng thông bên trái. Thành phố Atlanta trải ra dưới chân họ_một cụm những tòa nhà chọc trời màu nâu và bạc ngay trung tâm thành phố cách đó tầm hai dặm, vươn lên từ những thứ trông như các mặt đường ngang dọc của quốc lộ, đường tàu, những ngôi nhà và những vùng đất rừng xanh non rộng lớn.

“A, một chỗ mới đáng yêu làm sao.” HLV Hedge hít hà khí trời lúc sớm mai. “Chọn hay đấy, Valdez.”

Leo nhún vai. “Em chỉ định chọn một ngọn đồi cao. Ở chỗ đó là thư viện quốc hội hay cái gì gì đó. Ít ra thì Festus nói thế.”

“Tôi cũng không biết nữa!” Hedge hô to. “Nhưng cậu có nhận biết điều gì đã xảy ra trên ngọn đồi này không? Frank Trương, cậu nên biết đấy!”

Frank ngần ngừ. “Em nên á?”

“Một đứa con của Ares từng đứng đây!” Hedge phân nộ hét lên.

“Em là người La Mã…giống Mars hơn, thực sự là thế.”

“Dù sao chăng nữa! Đây là một nơi nổi tiếng trong cuộc Nội chiến Mỹ!”

“Em là người Canada, thật đấy.”

“Sao chả được! Tướng Sherman, lãnh đạo Liên Minh[2]. Ông đứng trên ngọn đồi này nhìn cả thành phố Atlanta chìm trong biển lửa. Mở một đường máu từ đây ra mọi ngả hướng tới biển. Đốt phá, cướp bóc, trấn lột__giờ thì là đã từng một á thần!”

Frank lùi ra xa vị thần rừng. “Ờm, đúng thế.”

Percy chả quan tâm gì tới lịch sử cho lắm, nhưng cậu tự hỏi có phải đỗ lại ở đây là một điềm xấu không. Cậu từng nghe bảo phần lớn các cuộc nội chiến của nhân loại đều bắt nguồn từ các cuộc chiến giữa á thần La Mã và Hy Lạp. Giờ đây, họ đang đứng bên rìa một cuộc chiến như vậy. Cả thành phố dưới chân họ đã từng bị san thành bình địa theo lệnh một đứa con Ares.

Percy có thể mường tượng một vài đứa trẻ ở Trại Con Lai đang ra một lệnh như thế. Clarisse La Rue chẳng hạn, sẽ không ngần ngại gì sất. Nhưng cậu không thể hình dung ra Frank lại có thể khắc nghiệt đến mức ấy.

“Dù sao thì,” Percy nói, “cứ cố đừng đốt trụi cả thành phố lúc này là được.”

Vị Huấn Luyện Viên trông có vẻ thất vọng. “Được thôi. Nhưng đi đâu đây?”

Percy chỉ trung tâm thành phố phía trước. “Khi nghi ngờ thì cứ bắt đầu ở trung tâm thôi[3].”

Bắt xe dễ hơn họ nghĩ nhiều. Ba người họ thẳng tiến về phía thư viện quốc hội__chỗ thực ra lại là Carter Center[4]__và hỏi nhờ nhân viên ở đó có thể gọi taxi hay chỉ đường cho họ tới bến xe buýt gần nhất không. Percy có thể triệu hồi Blackjack, nhưng cậu rất miễn cưỡng nếu yêu cầu con pegasus phải tới giúp sớm đến vậy sau vụ đụng độ gần đây nhất giữa họ. Frank thì không muốn dính dáng[5] vô bất cứ việc gì nữa. Hơn nữa, Percy kiểu muốn đi như một người thường cho thay đổi không khí.

Một trong những thủ thư tên Esther cứ nằng nặc đòi tự chở họ đi. Cô ấy thật tốt bụng, Percy chắc mẩm cô ta là một con quỷ đội lốt, nhưng thầy Hedge đã đẩy cậu sang một bên và đảm bảo với cậu rằng Esther có mùi của một người thường.

“Gợi lên mùi đủ loại hoa khô,” ông bảo. “Đinh hương[4a]. Cánh hoa hồng. Ngon thật!”

Họ chen chúc trong chiếc xe Cadillac lớn màu đen của Esther và lái tới trung tâm thành phố. Esther rất nhỏ bé, cô hầu như không thể nhìn qua nổi bánh lái, nhưng việc đó có vẻ không ảnh hưởng tới cô nhiều lắm. Cô vừa đánh xe qua dòng xe qua lại vừa tán gẫu với họ về những gia đình điên khùng ở Atlanta __ những chủ đồn điền cũ, những người sáng lập ra Coca-Cola, những ngôi sao thể thao và những người của đài CNN. Cô nghe có vẻ hiểu biết nên Percy quyết định thử tí vận may của mình.

“Ờ, thế Esther này,” cậu bảo, “Có một câu hóc búa cho cô đây. Nước mặn ở Atlanta. Cô nghĩ đến cái gì đầu tiên?”

Người phụ nữ lớn tuổi khúc khích. “Ồ, cưng ơi. Dễ ợt. Cá mập voi!”

Frank với Percy nhìn nhau.

“Cá mập voi?” Frank lo lắng gặng hỏi. “Có mấy con đó ở Atlanta à?”

“Ở công viên hải dương ấy cưng,” Esther bảo. “Nổi tiếng lắm! Ngay trung tâm đây này. Mọi người muốn đến đó hả?”

Một công viên hải dương. Percy đắn đo cân nhắc. Cậu chả biết một thần biển Hy Lạp Cổ làm gì ở công viên hải dương Georgia nhưng lại cũng chẳng có ý nào hơn cả.

“Phải ,” Percy bảo. “Đấy là chỗ bọn cháu đang định tới đó.”

Esther thả họ xuống chỗ lối vào chính, nơi đang có một hàng dài người xếp sẵn. Cô cứ nằng nặc cho họ số điện thoại đề phòng trường hợp khẩn cấp, tiền bắt taxi về lại Carter Center và một hũ mứt đào nhà làm mà vì một lí do nào đó cô đang giữ sẵn trong cái hộp ở cốp xe. Frank bỏ cái hũ vào ba lô và cảm ơn Esther giờ đã chuyển từ việc gọi cậu là cưng sang gọi là con trai.

Khi cô lái xe rời đi, Frank bảo “Có phải ai ở Atlanta cũng tốt thế không?”

Thầy Hedge cằn nhằn. “Hy vọng là không, Họ mà tốt thế thì sao đánh nhau với họ được. Đi tẩn mấy con cá mập voi thôi. Nghe chúng có vẻ nguy hiểm đấy!”

Percy đã chẳng lường trước rằng mình phải trả tiền vô cửa hay đứng xếp hàng sau cả mớ các gia đình và lũ trẻ tới từ mấy trại hè.

Nhìn bọn trẻ tiểu học mặc những chiếc áo phông đầy màu sắc của các trại ngày[6], Percy thấy thoáng buồn bã. Cậu nên ở Trại Con Lai lúc này, yên ổn trong nhà của mình cả mùa hè, dạy đấu gươm ở đấu trường, bày trò chơi khăm các tư vấn viên khác. Những đứa trẻ này đây chẳng hề biết một trại hè có thể điên rồ đến mức nào đâu.

Cậu thở dài. “Ờ, mình đoán là cả bọn sẽ phải xếp hàng chờ đấy. Ai có tiền không?”

Frank kiểm tra túi. “Ba đồng denarii[7] từ Trại Jupiter. Năm đô la Canada.”

Thầy Hedge vỗ vỗ chiếc quần cộc thể thao và móc ra mọi thứ ông tìm được. “Ba đồng hai lăm xu, hai đồng mười xu, một cái dây chun và__trúng mánh rồi! Một mẩu cần tây.”

Ông bắt đầu nhai lèm bèm mẩu cần tây, nhìn số tiền lẻ với cái dây chun như thể chúng sắp chịu chung số phận.

“Tuyệt,” Percy nói. Trừ thanh bút/gươm Thủy Triều của mình ra thì túi cậu rỗng không. Cậu đang cân nhắc xem có thể lẻn vô kiểu gì được không thì một người phụ nữ mặc áo lục lam của viện hải dương Georgia đến chỗ họ và mỉm cười rạng rỡ.

“A, khách VIP[8]!” Cô có hai lúm đồng tiền trên má, kính khung dày cộp, niềng răng và mái tóc xoăn đen thắt bím hai bên, nên dù có lẽ đã ở độ tuổi cuối hai mươi, trông cô vẫn như một cô nữ sinh lập dị__kiểu vừa dễ thương nhưng lại cũng hâm hâm dở dở. Cùng với chiếc áo phông có cổ [9]công viên hải dương Georgia, cô còn mặc chiếc quần đen, đi giày đế mềm đen và chân cô cứ nhón nhón mãi như thể đơn giản là cô không thể kìm chế năng lượng của mình lại được. Thẻ tên của cô ghi KATE.

“Các cậu đã mang tiền đến trả rồi, tôi hiểu,” cô nói. “Quá tốt!”

“Hả?” Percy hỏi.

Kate lượm ba đồng denarii từ tay Frank. “Thế, tốt rồi. Mời đi đường này!”

Cô quay người chạy nhanh về phía lối vào chính.

Percy nhìn HLV Hedge với Frank. “Một cái bẫy hả?”

“Có thể lắm,” Frank nói.

“Cô ta không phải người thường,” thầy Hedge bảo, hít hà không khí. “Có khi là một kiểu bọn ăn thịt dê, giết á thần từ Tartarus cũng nên.”

“Chắc thế rồi,” Percy đồng tình.

“Tuyệt.” Thầy Hedge cười nhe. “Đi thôi.”

Kate đưa họ qua hàng người chờ vé vào công viên hải dương mà chẳng gặp sự gì bất trắc.

“Ngay đây này.” Kate cười nhếch mép với Percy. “Một buổi triển lãm phi thường. Mọi người sẽ không thất vọng đâu. Chính thế nên ít khi bọn tôi có khách VIP.

“Ừ, ý cô bảo là á thần hả?” Frank hỏi gặng.

Kate châm biếm nháy mắt với cậu và đặt một ngón tay lên môi. “Và đây là khu môi sinh nước lạnh với những chú cánh cụt, cá voi trắng[10] và vài loài vớ vẩn nữa. Và ở kia… ừm, vài loài cá, chắc thế rồi.”

So với một nhân viên ở công viên hải dương, cô ta có vẻ không biết nhiều hay cũng chẳng quan tâm nhiều lắm tới mấy chú cá nhỏ nhắn hơn. Họ đi qua một cái bể khổng lồ đủ các loài nhiệt đới và khi Frank chỉ vô một con cụ thể rồi hỏi nó là loài gì, Kate bảo “Ồ, mấy con màu vàng chứ gì nữa.”

Họ đi qua hàng bán đồ lưu niệm. Frank đi chậm lại để xem một bàn chất quần áo với đồ chơi thanh lý.

“Cứ chọn cái cậu muốn,” Kate bảo cậu.

Frank chớp mắt. “Thật hả?”

“Tất nhiên! Cậu là VIP mà!”

Frank ngập ngừng. Thế rồi cậu nhét một vài cái áo phông vô ba lô.

“Ê cu,” Percy nói, “cậu đang làm cái quái gì thế?”

“Cổ bảo mình lấy được mà,” Frank thì thầm. “Hơn nữa mình cần thêm quần áo. Mình không mang đồ đủ cho cả chuyến đi dài đâu!”

Cậu nhét thêm một quả cầu tuyết vô chỗ an toàn, cái mà Percy thấy không giống quần áo cho lắm. Sau đấy, Frank nhấc một cái ống bện dây cỡ một thanh kẹo lên.

Cậu nheo mắt nhìn nó. “Cái quái__?”

“Khóa tay Trung Quốc[11],” Percy bảo.

Frank, một người Hoa Canada trông có vẻ phật lòng. “Cái món này là thế quái nào?”

“Tớ chả biết,” Percy nói. “Người ta gọi nó thế thôi. Nó như kiểu một món đồ chơi ấy.”

“Đi nào mấy cậu!” Kate cất tiếng gọi từ bên kia đại sảnh.

“Tớ sẽ chỉ cậu sau,” Percy hứa hẹn.

Frank nhồi luôn cái khóa tay vô ba lô và họ tiếp tục thẳng bước.

Họ đi qua một căn hầm nhựa acrylic. Cá bơi trên đầu họ và Percy cảm thấy một sự hoảng loạn bất hợp lý đang hình thành trong cổ họng mình.

Ngu thật, cậu tự nhủ. Mình đã ở dưới nước đến cả triệu lần. Mà giờ mình thậm chí còn chả ở trong nước.

Kate mới là mối đe dọa thực sự, cậu tự nhắc nhở bản thân. Hedge đã phát hiện ra cô ả không phải là người. Bất cứ giây phút nào ả cũng có thể biến thành một sinh vật khủng khiếp lao vào tấn công họ.

Không may là Percy chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận tham gia tua VIP cùng cô ta tới khi họ tìm được thần biển Phorcys, kể cả việc đang ngày càng dấn sâu vào bẫy.

Họ tiến vô một phòng quan sát tràn ngập ánh xanh. Phía kia bức tường kính là bể cá lớn nhất Percy từng thấy. Di chuyển thành vòng là hàng tá những con cá lớn bao gồm cả hai con cá mập đốm[12], mỗi con to gấp đôi Percy. Chúng rõ béo và chậm với cái miệng há to mà chẳng thấy răng đâu.

“Cá mập voi[13],” HLV Hedge lầm bầm. “Giờ bọn ta sẽ đấu đến chết mới ngưng!”

Kate khúc khích. “Thần rừng ngu ngốc. Cá mập voi rất hiền hòa. Tụi nó chỉ ăn sinh vật phù du thôi.”

Percy cau mày. Cậu tự hỏi sao Kate biết Huấn Luyện Viên là một thần rừng được. Thầy Hedge mặc quần và còn đặc biệt đi giầy che móng lại như các thần rừng thường làm lúc giả làm người thường cơ mà. Cái mũ bóng chày của ông đã che luôn sừng lại rồi. Kate càng cười khúc khích và tỏ ra thân thiện, Percy lại càng không thích cô ta, nhưng HLV Hedge lại không có vẻ lúng túng là mấy.

“Những con cá mập hiền hòa ư?” ngài Huấn Luyện Viên chán ghét nói. “Thế nghĩa là cái quái gì hả?”

Frank đọc tấm bảng bên cạnh bể cá. “Những con cá mập voi duy nhất được nuôi nhốt trên thế giới,” cậu ngẫm nghĩ. “Cái đó hay quá nhỉ.”

“Phải, và đây chỉ là những con nhỏ thôi,” Kate bảo. “Cậu phải thấy vài trong số những con yêu của tôi sống hoang dã kia.”

“Con yêu của cô hả?” Frank hỏi vặn.

Xét theo những tia ác độc từ mắt Kate thì Percy chắc chả muốn gặp mấy con yêu của cô ta chút nào. Cậu quyết định đã đến lúc đi thẳng vào vấn đề. Cậu chẳng muốn đi sâu hơn vào trong công viên hải dương thêm tí nào nữa.

“Kate này,” cậu cất tiếng, “bọn tôi đang tìm một gã … ý tôi là một vị thần, tên Phorcys. Cô có tình cờ biết ông ta không?”

Kate khịt mũi. “Biết không hả? Ảnh là anh trai tôi mà. Chúng ta đang tới đó đây, ngốc xít. Những vật trưng bày thứ thiệt phải xuyên qua đây cơ.”

Cô ra hiệu về bức tường phía xa. Bề mặt đen, rắn gợn sóng và một đường hầm khác xuất hiện, dẫn qua một cái bể phát quang ánh tím.

Kate dạo bước vào trong. Điều cuối cùng Percy muốn làm là đi theo, nhưng nếu Phorcys thực sự ở phía bên kia và nếu cậu muốn có thông tin hữu ích cho nhiệm vụ của họ … Percy hít một hơi thật sâu rồi dấn bước theo bạn mình vào hầm.

Ngay khi họ vừa mới vào, HLV Hedge liền huýt sáo vang. “Giờ thì thú vị rồi đấy.”

Lướt trên đầu họ là những con sứa đủ màu sắc kích thước như thùng rác, mỗi con có hàng trăm xúc tu trông như những dọc dây thép gai mịn màng. Một chú sứa mang một con cá kiếm tê liệt dài mười feet quấn trong vòng tua của nó. Chú sứa dần dần quấn tua càng lúc càng chặt hơn quanh con mồi của mình.

Kate tươi cười với HLV Hedge. “Ông thấy chưa? Quên bọn cá mập voi đi! Còn nhiều thứ hơn đây này.”

Kate dẫn họ vào một căn phòng còn lớn hơn, gắn nhiều bể cá hơn nữa. Trên một bức tường, một dòng biển hiệu phát ánh đỏ công bố: THẦN CHẾT ĐÁY BIỂN SÂU! Tài trợ bởi Quái Vật Donut [14].                 

Percy phải đọc dòng biển hiệu hai lần vì mắc chứng khó đọc và thêm hai lần nữa cho ngấm. “Quái Vật Donut?”

“Ừ phải,” Kate nói. “Một trong những công ty tài trợ của bọn tôi.”

Percy nuốt nước bọt, trải nghiệm cuối cùng của cậu với Quái Vật Donut không lấy gì làm dễ chịu cho lắm. Nó còn bao gồm cả vụ đầu rắn quỷ phun axit, rất nhiều tiếng la hét với một khẩu pháo nữa.

Trong một bể cá, một tá ngựa cá ngựa[15] - ngựa đuôi cá - đang trôi dạt tự do. Percy từng thấy rất nhiều ngựa cá ngựa sống ngoài tự nhiên. Cậu còn cưỡi mấy con, nhưng cậu chưa từng thấy con nào trong viện hải dương cả. Cậu cố nói chuyện với chúng, nhưng chúng cứ trôi lòng vòng, thỉnh thoảng lại va vào mặt kính. Đầu óc chúng có vẻ luẩn quẩn rối rắm quá chừng.

“Thế này không ổn chút nào,” Percy lẩm bẩm.

Cậu quay đi và lại thấy có cái còn tệ hơn. Ở đáy một bể nhỏ, hai Nereid[16]_những nữ thần biển_đang ngồi xếp bằng, đối mặt với nhau và chơi trò Go Fish[17]. Họ trông nhàm chán cùng cực. Mái tóc xanh dài của họ uể oải bồng bềnh quanh mặt. Mắt họ khép hờ.

Percy thấy giận giữ tột độ và cậu khó mà thở nổi. Cậu nhìn Kate chòng chọc. “Sao cô có thể giữ họ lại đây kia chứ?”

“Tôi hiểu.” Kate thở dài. “Họ không thích thú gì cả. Chúng tôi cố dạy họ vài trò, nhưng e là chẳng có chút cơ may nào. Tôi nghĩ cậu sẽ thích bể bên này hơn nhiều.”

Percy bắt đầu phản đối, nhưng Kate đã đi tiếp.

“Ôi Mẹ Dê Thánh Thần ơi!” HLV Hedge thốt lên. “Nhìn mấy người đẹp đây mà xem!”

Ông đang trố mắt nhìn hai con rắn quỷ biển dài 30 feet vảy ánh xanh rực rỡ với những bộ hàm có thể cắn một con cá mập voi làm đôi. Trong một bể khác, đang lấp ló nhìn trộm ra từ cái hang xi măng của mình là một con mực ống cỡ xe 18 bánh[18]có mỏ như một cái kìm cắt thép[19]khổng lồ.

Một chiếc bể thứ ba chứa một tá sinh vật hình người có phần thân hải cẩu mỡ màng, mặt giống chó và tay người. Chúng ngồi trên mặt cát trong bể, lắp ghép mấy thứ bằng Lego[20], tuy thế những sinh vật này trông cũng mụ mị hệt các Nereid.

“Đó có phải__?” Percy vật lộn định hình câu hỏi.

“Telkhine[21]?” Kate nói. “Phải đấy! Những con duy nhất được nuôi nhốt.”

“Những chúng đã chiến đấu cho Kronos trong trận chiến cuối cùng!” Percy bảo. “Chúng rất nguy hiểm!”

Kate đảo mắt. “Ừm, ta không thể gọi là ‘Thần Chết Đáy Biển Sâu’ nếu triển lãm không nguy hiểm được. Đừng lo. Bọn tôi luôn khiến chúng an thần mà.”

“An thần?” Frank hỏi. “Có hợp pháp không đấy?”

Kate có vẻ như không nghe thấy. Cô ta cứ đi tiếp, giới thiệu những vật trưng bày khác. Percy ngoảnh lại nhìn lũ Telkhine. Một tên rõ ràng là thiếu nhiên. Nó đang cố gắng tạo một cái gươm bằng Lego, nhưng có vẻ quá chếnh choáng để ghép các mảnh vào với nhau. Percy chưa bao giờ thích tụi quái vật biển, nhưng giờ cậu thấy thương cho chúng.

“Và đây chính là là những con quái vật biển,” Kate kể tiếp, “có thể phát triển dài tới 500 bộ ở vùng đại dương sâu thẳm. Chúng có hơn một ngàn cái răng. Và những con này? Món ưa thích của chúng là các á thần__”

“Á thần?” Frank thốt lên.

“Những chúng cũng sẽ ăn cá voi hoặc tàu nhỏ nữa.” Kate quay sang Percy đỏ mặt. “Xin lỗi…Tôi đúng là đồ quái vật quái gở! Tôi chắc cậu biết hết mấy thứ này, con trai Poseidon mà.”

Tai Percy rung lên như chuông báo động. Cậu không thích Kate biết nhiều về cậu như thế. Cậu không thích cái cách cô ta tình cờ hé ra chút thông tin về những sinh vật bị đánh thuốc rồi giam cầm, hay về mấy con yêu thích ăn tươi nuốt sống á thần của cô ta.

“Cô ai?” cậu hỏi. “Kate là biểu trưng cho cái gì đó phải không?”

“Kate?” Cô bối rối trong giấy lát. Thế rồi cô liếc nhìn thẻ tên mình. “Ồ…” Cô cười. “Không, đó là__”

“Xin chào!” Một giọng mới cất lên, âm vang khắp cả viện hải dương.

Một người đàn ông nhỏ bé chìm trong bóng tối. Gã đi ngang bằng đôi chân cong hệt một con cua, lưng hơi khòm, hai cánh tay giương lên hai bên như đang bê một cái đĩa vô hình.

Gã mặc bộ đồ ướt nhẹp với đủ các kiểu xanh khủng khiếp. Dòng chữ bạc lấp lánh in dọc một bên ghi: NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ CỦA PORKY. Một mic đeo tai[22]kẹp qua mái tóc cứng nhờn của gã. Mắt gã xanh biển đục, bên cao bên thấp và dù có đang cười trông gã cũng chả thân thiện chút nào mà giống như mặt đang bị dồn da trong hầm gió[23].

“Khách quý!” người đàn ông nói, từng từ như sấm rền qua mic. Gã có giọng nói của một DJ, sâu và vang, chẳng ăn nhập với ngoại hình gã chút nào. “Chào mừng đến với Những kẻ điên rồ của Phorcys!”

Gã quét tay theo một hướng như thể đang hướng sự chú ý của họ tới một vụ nổ nào đó. Chẳng có gì xảy ra.

“Mẹ nó,” người đàn ông càu nhàu. “Telkhine, gợi ý cho tụi bây đấy! Tao vẫy tay và bay phải nhảy thật hăng hái trong bể, quay đôi đồng thời và kết thúc bằng màn xếp hình kim tự tháp chớ. Bọn ta luyện tập rồi cơ mà!”

Mấy con quỷ biển chả quan tâm gì đến gã.

HLV Hedge rướn người về phía gã người cua và khịt khịt đánh hơi bộ đồ ướt nhẹp lóng lánh của gã. “Đồ đẹp đấy.”

Nghe không có vẻ như ông đang đùa. Tất nhiên, vị thần rừng chỉ mặc đồng phục phòng tập cho vui thôi.

“Cảm ơn!” Người đàn ông cười rạng rỡ. “Tôi là Phorcys.”

Frank chuyển trụ từ chân này sang chân kia. “Sao bộ đồ của ông ghi là Porky?”

Phorcys gầm gừ. “Cái công ty may đồng phục ngu ngốc! Bọn chúng cóc làm được cái quái gì cho chuẩn cả.”

Kate vỗ và tấm thẻ tên của mình. “Tôi bảo chúng tên tôi là Keto. Chúng viết sai chính tả thành Kate. Anh tôi…ừm, giờ thành Porky mấy rồi.

“Không!” người đàn ông ngắt lời. “Tôi còn chả phải một chú heo Porky[24]nhỏ nhắn xinh xắn nữa kia. Cái tên cũng chả hợp với Những kẻ điên rồ tí nào. Có show diễn nào gọi là Những kẻ điên rồ của Porky không? Nhưng lũ người các ngươi đâu có chịu nghe bọn tôi giải thích cơ chứ. Này đây, sự uy nghi kì mỹ của mực sát thủ khổng lồ!”

Gã đột ngột ra hiệu về phía cái bể mực. Lần này, pháo hoa bắn ra phía trước tấm kính ngay lúc đó, tỏa ánh vàng lấp lánh lên những mạch nước đang phun. Nhạc cất lên từ các loa phóng thanh. Đèn sáng lên và để lộ ra vẻ uy nghi kì mỹ của cái bể trống.

Con mực dường như đã trốn trở lại cái hang của mình.

“Khốn nạn!” Phorcys lại la lên lần nữa. Gã quay sang em gái. “Keto, huấn luyện con mực là việc của em đấy. Tung hứng, anh đã bảo rồi. Có thể để nó xé chút thịt trong màn tổng kết. Đòi hỏi thế có gì là quá nhiều không hả?”

“Nó thẹn,” Keto chống đối cãi. Hơn nữa mỗi xúc tu sáu hai ngạnh của nó phải được mài sắc mỗi ngày.” Cô quay sang Frank. “Cậu có biết bọn mực khổng lồ là loài quái thú duy nhất biết ăn tổng thể các á thần, cả giáp với mọi thứ mà không mắc chứng khó tiêu không? Thật thế đấy!”
Frank loạng choạng tránh xa cô ta và ôm lấy bụng mình như thể muốn chắc rằng mình vẫn nguyên cả mảnh.

“Keto!” Porky táp__theo nghĩa đen, bởi gã nhấp các ngón tay của mình vô ngón tay cái như một cái càng cua. “Em sẽ làm khách của tụi này chán ốm vì rõ lắm thông tin như vậy. Dạy ít, chơi nhiều! Vừa bàn luận xong còn gì nữa.”

“Nhưng___”

“Không nhưng nhị gì sất! Tụi này ở đây để trình diễn ‘Thần Chết Đáy Biển Sâu!’ tài trợ bởi Quái vật Donut!”

Từ cuối cùng vang dội tiếng vọng khắp phòng. Đèn lóe lên. Mây khói bốc lên từ dưới sàn tạo ra hình vòng Donut có mùi như bánh donut thật.

“Sẵn có tại các quầy hàng[25]” Phorcys gợi ý. “Nhưng do các cậu mới chi ra những đồng denarii hiếm có khó tìm để dự tua VIP nên sẽ được miến phí! Theo tôi nào!”

“Ừm, khoan đã,” Percy bảo.

Nụ cười của Phorcys tan chảy ra theo một cách xấu xí kinh người. “Ừ?”

“Ông là thần biển hả?” Percy hỏi. “Con trai Gaea?”

Gã người cua thở dài. “Năm ngàn năm rồi mà tôi vẫn được biết đến là thằng cu con Gaea. Chẳng thèm bận tâm tôi là một trong những thần biển lâu đời nhất còn tồn tại. Nhân tiện, còn lâu đời hơn cả lão cha mới đảm nhiệm của cậu. Tôi là vị thần của những vực sâu ẩn mình! Chúa tể của những nỗi kinh hoàng nơi nước thẳm! Cha của cả ngàn con quái vật! Nhưng không…thậm chí chả ai thèm biết đến tôi. Tôi chỉ mắc có một cái lỗi bé téo tẹo tèo teo là ủng hộ các Titan trong trận chiến của họ và bị trục xuất khỏi biển khơi__đến Atlanta, ở bất cứ đâu.”

“Bọn tôi cứ nghĩ các vị thần bảo là Atlantis[26],” Keto giải thích. “Tôi đoán chắc họ đùa, thay vào đó lại đưa bọn tôi tới đây.”

Percy nheo nheo mắt. “Và cô là nữ thần?”

“Keto, phải!” Cô cười sung sướng. “Nữ thần của các quái vật biển, tất nhiên là thế! Cá voi, cá mập, mực và cả những sinh vật biển khổng lồ khác nữa, nhưng trái tim tôi luôn thuộc về những chú quái vật. Các cậu có biết lũ rắn biển[27]non có thể lưu lại thịt của nạn nhân nguyên trạng cho cùng một bữa ăn trong vòng sáu năm không? Thật thế đấy.”

Frank vẫn ôm bụng như sắp ốm đến nơi.

HLV Hedge huýt sáo. “Sáu năm? Hấp dẫn thế.”

“Tôi biết mà!” Keto cười toe.

“Và chính xác thì một con mực sát thủ xé thịt nạn nhân thế nào?” thầy Hedge hỏi. “Tôi yêu thiên nhiên.”

“Ồ, thì__”

“Dừng!” Phorcys yêu cầu. “Các người đang hủy hoại show diễn đấy! Giờ đây, hãy chứng kiến những Nereid giác đấu tẩn nhau chí mạng!”

Một quả đèn cầu gương Disco[27a]được thả vô bể triển lãm các Nereid, khiến cho mặt nước nhảy múa với làn ánh sáng đa sắc đa màu. Hai thanh kiếm rơi xuống đáy bể và đáp phịch xuống mặt cát. Các Nereid phớt lờ chúng, tiếp tục chơi bài Go Fish.

“Cha mày!” Phorcys dậm một bên chân.

Keto nhăn mặt với HLV Hedge. “Đừng bận tâm tới Porky. Anh ta đúng là đồ lắm mồm. Theo tôi, anh thần rừng tử tế. Tôi sẽ cho anh xem một biểu đồ đủ sắc thái về những thói quen săn bắt của lũ quái vật.”

“Quá đã!”

Trước khi Percy có thể chối từ, Keto đã dẫn HLV Hedge qua một mê cung kính hải dương, bỏ lại mình Frank cùng cậu với gã thần biển cáu kỉnh.

Một giọt mồ hôi chảy dọc xuống cổ Percy. Cậu với Frank nhìn nhau đầy lo lắng. Việc này cảm giác như một chiến lược chia-rồi-đánh. Cậu thấy cuộc gặp gỡ chẳng có cách nào kết thúc tốt đẹp cho nổi. Phần nào trong cậu muốn tấn công Phorcys ngay tức thì__ít ra có khi họ được yếu tố bất ngờ__nhưng họ vẫn chưa tìm được bất cứ thông tin nào cần thiết. Percy không chắc cậu có thể tìm lại được HLV Hedge. Cậu còn chả chắc mình sẽ tìm được lối thoát hiểm.

Phorcys chắc đã đọc được nét mặt cậu.

“Ồ, không sao đâu!” vị thần cam đoan với cậu. “Keto có thể hơi chán một tí, nhưng nó sẽ trông coi tốt bạn cậu thôi. Và thành thực mà nói, vẫn chưa tới màn hay nhất của chuyến đi đâu!”

Percy cố nghĩ, nhưng cậu bắt đầu thấy đau đầu. Cậu không chắc có phải là bởi vết thương hôm qua, vì ảnh hưởng của Phorcys hay do bài giảng của em gái ông ta về sự thật đáng tởm của lũ quái vật biển nữa. “Thế…” cậu kiềm chế. “Dionysus gửi chúng tôi tới đây.”

“Bacchus,” Frank sửa lại.

“Phải.” Percy cố gắng giấu đi vẻ khó chịu. Cậu hầu như không nhớ nổi từng cái tên của mỗi vị thần. Hai cái thì càng không. “Thần rượu nho. Gì cũng được.” Cậu nhìn Phorcys. “Bacchus bảo có thể ông biết mẹ Gaea của ông định làm gì và cả hai người em sinh đôi của ông__ Ephialtes với Otis nữa. Và nếu ông tình cờ biết được bất cứ điều gì về Dấu Hiệu Athena___”

“Bacchus nghĩ tôi sẽ giúp các cậu ư?” Phorcys hỏi gặng.

“Ừm, phải,” Percy nói. “Ý tôi là, ông là Phorcys mà. Mọi người thường nói về ông.”

Phorcys nghiêng đầu nên đôi mắt chẳng ăn nhập gì với nhau của gã gần như xếp thành một hàng.

“Tất nhiên rồi. Phải thế không, Frank?”

“Ờ…chắc chắn đấy!” Frank bảo. “Mọi người cứ nói về ông luôn.”

“Họ nói gì thế?” vị thần hỏi.

Frank trông không thoải mái lắm. “Ừm, ông có pháo hoa rất đẹp. Và cả một chất giọng diễn giả tuyệt vời. Với, ừm, một quả đèn Disco__”

“Phải rồi!” Phorcys thích thú đập lách cách mấy ngón tay mình với ngón cái. “Tôi cũng có bộ sưu tập quái vật biển nuôi nhốt lớn nhất trên thế giới nữa!”

“Và ông còn biết nhiều thứ nữa,” Percy chêm vô. “Như là về hai gã sinh đôi hay là việc chúng định làm nữa.”

“Cặp song sinh!” Phorcys tự tạo tiếng vang cho giọng mình. Pháo hoa sáng rực bắn ra trước bể hai con rắn biển. “Phải, tôi biết tất cả về Ephialtes với Otis. Lũ ngông cuồng! Chúng chẳng bao giờ hòa nhập với những người khổng lồ khác. Quá nhỏ bé__lại còn chân rắn nữa chứ.”

“Chân rắn?” Percy nhớ lại chiếc giày cong mũi nhọn hai gã song sinh đi trong giấc mơ của cậu.

“Phải, phải,” Phorcys thiếu kiên nhẫn nói. “Chúng biết rằng không thể tồn tại bằng sức mạnh của mình nên đã quyết định đến với kịch__ảo tưởng, thủ thuật sân khấu, đại loại là mấy thứ đấy. Các cậu biết đấy, Gaea định hình con mình tương ứng với kẻ thù cụ thể. Mỗi khổng lồ được sinh ra để giết một vị thần nào đó. Ephialtes với Otis … ừm, chúng kiểu như loại chống Dionysus.”

Percy cố gắng bao bọc tâm trí của mình lại quanh ý nghĩ đó. “Thế chúng muốn thay thế rượu bằng nước nam việt quất[28]hay gì gì đó hả?”

Vị thần biển khịt mũi.”Không phải giống thế!” Ephialtes và Otis luôn muốn làm mọi thứ tốt hơn, hào nhoáng hơn, ngoạn mục hơn! Ồ, tất nhiên là chúng muốn giết Dionysus nữa. Nhưng trước tiên chúng muốn làm bẽ mặt ông ta bằng cách khiến cho những cuộc chè chén của ông ta thật nhạt nhẽo vô vị.”

Frank liếc nhìn mấy cây pháo hoa. “Bằng cách dùng những thứ như pháo hoa hay đèn disco?”

Miệng Phorcys lại ngoác ra thành nụ cười trong hầm gió. “Chính xác! Tôi dạy chúng tất cả mọi thứ chúng biết hay ít nhất là tôi đã cố dạy. Chúng chả bao giờ lắng nghe. Vụ to tát đầu tiên của chúng ấy hử? Chúng đã cố leo lên đỉnh Olympus bằng cách chồng núi này lên đỉnh núi kia. Tất nhiên chỉ là ảo tưởng. Tôi bảo chúng nó việc đó rõ nực cười. ‘Bay nên bắt đầu bằng cái gì be bé thôi,’ tôi nói. ‘Cưa đôi người nhau hay là kéo lũ Gorgon ra từ 1 chiếc mũ. Mấy việc kiểu đấy đấy. Với lại đính kim sa vô áo nữa. Tụi sinh đôi cần mấy cái đó!”

“Khuyên hay đấy,” Percy đồng tình. “Và giờ hai tên song sinh__”

“Ồ, đang chuẩn bị cho show ngày tận thế ở Rome,” Phorcys chế nhạo. “Một trong những ý tưởng ngu ngốc của Mẹ. Bọn nó đang giam một tên tù nhân trong cái hạp đồng lớn.” Gã quay sang Frank. “Cậu là một đứa con của Ares hử? Cậu có cái mùi đấy. Hai thằng cũng từng cầm tù cha cậu như thế.”

“Con của Mars,” Frank sửa lại. “Chờ chút…mấy gã khổng lồ đó từng nhốt cha tôi vô một cái hạp đồng hả?”

“Phải, một trò ngu xuẩn nữa,” vị thần biển bảo. “Làm sao cậu có thể khoe ra tù nhân nếu nhốt gã trong một cái hạp đồng chớ? Chả có chút giá trị giải trí nào cả. Không như mấy mẫu vật của tôi.

Gã ra hiệu chỉ lũ cá ngựa đang thờ ơ gõ đầu boong boong vô mặt kính.

Percy gắng suy nghĩ. Cậu thấy như sự lơ mơ của những sinh vật biển lẩn thẩn đang bắt đầu ảnh hưởng tới mình. “Ông nói vụ__vụ show ngày tận thế là ý của Gaea?”

“Phải…kế hoạch của Mẹ luôn có rất nhiều lớp.” Gã cười lớn. “Trái đất có nhiều tầng mà! Tôi cho rằng cái đó rất ý nghĩa đấy!”

“À-há,” Percy nói. “Và thế kế hoạch của bà ta…”

“Dào, bả đặt một món tổng tiền thưởng cho nhóm á thần nào đó,” Phorcys nói. “Bả chả quan tâm ai giết tụi nó, miễn chúng bị giết là được. Ờ…tôi xin nói lại. Bả bảo cụ thể có hai đứa phải được tha. Một nam một nữ. Chỉ Tartarus[29]mới biết sao lại thế. Dù sao chăng nữa, tụi song sinh cũng có người lên kế hoạch cho cái show nho nhỏ của chúng và hy vọng rằng nó sẽ thu hút các á thần tới Rome. Tôi cho rằng tù nhân trong hạp là một người bạn của họ hay ai đó tương tự. Hoặc thế, hoặc là chúng nghĩ nhóm á thần này đủ ngu mà dấn thân vô lãnh địa của chúng để kiếm Dấu hiệu Athena.” Phorcys thúc vô xương sườn Frank. “Ha! Chúc may mắn với cái đó, nhá?”

Frank cười lo lắng. “Phải. Ha ha. Cái đó ngu thật bởi, a…”

Phorcys nheo mắt.

Percy trượt tay vô túi. Cậu siết tay quanh thanh Thủy Triều. Thậm chí vị thần biển này cũng đủ thông minh để nhận ra họ là lũ á thần với tiền thưởng lủng lẳng trên đầu.

Nhưng Phorcys chỉ nhe răng cười và huých khủy tay vô Frank lần nữa. “Hà! Tốt nhỉ, con trai Mars. Tôi cho rằng cậu nói đúng. Nói thế cũng chả ích gì. Dù mấy á thần có tìm được bản đồ ở Charleston đi nữa thì cũng chả còn sống mà tới kịp Rome.

“Vâng, cái BẢN ĐỒ Ở CHARLESTON,” Frank nói lớn, mở to mắt nhìn Percy để đảm bảo rằng cậu không bỏ lỡ cái tin ấy. Cậu cũng sẽ chả nói rõ hơn được nữa nếu cầm một biển hiệu ghi chữ MANH MỐI!!!!!

“Nhưng thông tin dạy bảo đủ rồi nhé!” Phorcys nói. “Các cậu đã trả tiền để được ưu đãi kiểu VIP. Vui lòng cho tôi hoàn thành tua này nhé? Khoản phí 3 dinarii là không hoàn trả, các cậu biết đấy.”

Percy không thích thú gì thêm mấy cái pháo hoa, khói mùi donut hay mấy sinh vật biển chán nản bị nuôi nhốt. Nhưng cậu liếc nhìn Frank và quyết định rằng tốt hơn hết là nên chiều lòng vị thần biển già cáu kỉnh, ít nhất cho đến khi tìm thấy HLV Hedge và an toàn cho đến lúc ra. Hơn nữa, họ có thể moi thêm thông tin từ Phorcys.

“Sau rồi,” Percy bảo, “bọn tôi hỏi mấy câu được chứ?”

“Tất nhiên! Tôi sẽ nói với cậu tất cả những gì cậu cần biết.” Phorcys táp tay hai lần. Trên bức tường dưới biển hiệu chói sáng hiện ra một đường hầm mới, dẫn tới một cái bể khác.

“Đi theo này[30]!” Phorcys hấp tấp đi ngang phè qua hầm.

Frank gãi đầu. “Bọn mình có phải___?” Cậu xoay ngang người.

“Chỉ là một cách nói thôi, anh bạn,” Percy bảo. “Đi nào.”


Fancy Cross Page Divider


[1] forested hill: đồi được trồng rừng, phủ xanh, không phải đồi trọc
[2] William Tecumseh Sherman (8 tháng 2 năm 1820 – 14 tháng 2 năm 1891), là một tướng của quân đội Liên bang miền Bắc thời Nội chiến Hoa Kỳ. Tuy nổi tiếng tài giỏi về chỉ huy chiến thuật, ông cũng bị chỉ trích vì đã sử dụng chiến thuật tiêu thổ tàn bạo theo đường hướng chiến tranh toàn diện đối với địch quân. Nhà sử học Basil Liddell Hart cho rằng Sherman là "tướng lĩnh đầu tiên của nền quân sự hiện đại". Xem thêm
[3] “When in doubt, start in the middle.” khá vần, có thể là một thành ngữ
[4] Carter Center-một tổ chức phi chính phủ và phi lợi nhuận thành lập năm 1982. Xem thêm
[4a] Lilac-Loài thực vật có hoa thuộc họ Ô liu (Oleaceae), có nguồn gốc ở châu Âu và châu Á, có hoa rất đẹp, thường có màu tìm nên hay gọi là Tử Đinh Hương, cũng có các màu khác như hồng, trắng, cây thân gỗ không cao lắm, thường trồng làm cảnh. Xem thêm
dinh huong
[5] polymorph, 1 từ khá lạ
[6] day camp-trại hè cho trẻ tiểu học, hoạt động ban ngày và trẻ em được về nhà vào buổi tới chứ không ở lại cả ngày lẫn đên như các trại thông thường
[7] denarius, số nhiều là denarii-đồng bạc của Đế chế La Mã cổ. Xem thêm
denarii
[8] VIP có 2 nghĩa. Nghĩa chính thống: very important person - người rất quan trọng và nghĩa không chính thống, mỉa mai: very impolite person - người vô cùng bất lịch sự.
[9] polo shirt: áo phông có cổ như cổ sơmi
polo
[10] beluga whale - cá voi trắng
voi trang 1

voi trang

voi trang 2
[11] Chinese handcuffs hay Chinese finger trap là một loại đồ chơi kết bằng mây tre của Trung Quốc, có dạng ống, 2 đầu to hơn ở giữa để khóa ngón tay nạn nhân lại, cho vào dễ mà rút ra thì rất khó, khi rút ra, phần giữa sẽ co lại, hai phần đầu mềm dẻo dù phình ra vẫn bám chặt vô tay, một trò đùa được giới trẻ khá yêu thích hiện nay. Xem thêm
khoa tay
[12] spotted shark - cá mập đốm hay cá mập voi đốm
đốm
[13] whale shark - cá mập voi, cá nhám voi, rất hiền hòa với con người, có lẽ cũng chính là loài trên chỉ do nhiều tên gọi khác nhau thôi. Xem thêm
[14]Monster Donut: Là chuỗi cửa hàng bán donut ở Mỹ. Chuỗi cửa hàng này có liên quan mật thiết tới nguồn sinh lực của quái vật nhiều đầu Hydra. Cứ mỗi lần hai cái đầu của Hydra mọc lên sau khi một cái đầu bị chặt thì lại xuất hiện thêm một cửa hàng Monster Donut mới.
[15] hippocampi—horse - ngựa cá ngựa, sinh vật biển có nửa thân trên là ngựa, nửa thân dưới là cá với vảy bạc và vây đuôi màu cầu vồng, là con vật kéo xe cho Poseidon. Bọt biển được tạo ra là do chúng di chuyển.
hồi hải mã
[16] Nữ thần biển hay Nereid (chữ Hy Lạp: νεράϊδα, neráïda) là những thần nữ sống ở vùng biển trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, những thần nữ này có nhiều điểm tương đồng với nàng tiên cá. Những nữ thần biển này gồm năm mươi con gái của Nereus và Doris chị em Nerites. Họ thường đi theo Vua thủy tề Poseidon và có thể thân thiện và hữu ích cho các thủy thủ để giúp họ đối đầu với những cơn bão nguy hiểm. Xem thêm
nu than bien
[17] Go Fish _ 1 kiểu chơi bài gồm tất cả 52 cây. Xem thêm
[18] xe 18 bánh - 1 loại xe tải lớn gồm 18 bánh xe
xe 18 bánh
[19] bolt cutter - kìm cắt thép loại lớn
kim cat thep
[20] Lego (được đăng kí tên thương mại là chữ in hoa LEGO) là một dòng sản phẩm đồ chơi xếp hình phổ biến được tập đoàn Lego chế tạo. Tập đoàn này thuộc sở hữu riêng có trụ sở tại Billund, Đan Mạch. Lego là sản phẩm quan trọng nhất của công ty. Nó bao gồm những thanh nhựa hình viên gạch nhiều màu cài được vào nhau, hình nhân mini và nhiều bộ phận khác. Những viên gạch lego có thể được lắp ráp và kết nối theo nhiều cách để tạo ra nhiều đồ vật như là xe cộ, tòa nhà và cả những robot làm việc. Bất cứ thứ gì đều có thể tháo rời sau khi đã lắp ghép và các mảnh ghép sẽ được dùng để tạo ra những cái mới. Lego đã bắt đầu sản xuất những viên gạch đồ chơi cài được với nhau vào năm 1949. Kể từ đó, "tiểu văn hóa" Lego toàn cầu đã phát triển, hỗ trợ phát triển cho các phim, các trò chơi, các cuộc thi và năm công viên giải trí theo chủ đề này.Xem thêm
[21] Telkhine hay Telchine là loài quái vật biển hình người trong thần thoại Hy Lạp. Xem thêm
[22] headset microphone - mic đeo tai
phone
[23] kiểu như da mặt bị dồn lại ở phần miệng do gió như khi một giọt nước rơi xuống mặt nước lặng.
[24] heo Porky, 1 nhân vật hoạt hình
Porky_Pig
[25] concession stand - các quầy phục vụ tại rạp chiếu phim, sân vận động, nhà hát,...
OLYMPUS DIGITAL CAMERA
[26] Ngày nay có rất nhiều giả thuyết về lục địa Atlantis (tiếng Hy Lạp, Ἀτλαντὶς νῆσος, "đảo Atlas"). Lục địa Atlantis từ lâu đã thu hút được sự quan tâm của rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học trên toàn thế giới. Dựa trên những tài liệu đáng tin cậy, người ta đã xây dựng rất nhiều những giả thuyết khác nhau về lục địa này. Xem thêm
atlantis
[27] Sea serpent - rắn biển, rắn quỷ biển hay rồng biển. Ở đây chỉ loại quái vật biển trong truyền thuyết, rất lớn, hung dữ, thường ăn thịt thủy thủ đoàn trên biển. Xem thêm
ran quy

ran bien
[27a] mirrored disco ball - 1 quả bóng hình cầu, mặt ngoài gắn nhiều gương nhỏ để phản chiếu ánh đèn trong một sàn Disco
Disco_lights_2
[28] Mạn việt quất hay Nam việt quất (tiếng Hán Việt có nghĩa là "việt quất (dây) leo", tiếng Anh là Cranberry), là một loài cây bụi thấp xanh quanh năm, cũng có thể mọc theo dạng dây bò trên đất, thuộc chi Việt quất (Vaccinium), phân chi Oxycoccos, đôi khi cũng được xem theo một chi riêng là Oxycoccos. nam việt quất thường mọc dại ở các vùng đầm lầy phân hóa (có nhiều than bùn) ở miền ôn đới Bắc bán cầu. Nhánh nam việt quất mỏng, không có thân gỗ cứng, lá nhỏ xanh quanh năm, hoa màu hồng sẫm, thụ phấn bằng ong mật. Trái nam việt quất to hơn lá, lúc nhỏ màu trắng, sau chuyển màu dần sang đỏ thẫm khi chín hẳn. Trái nam việt quất ăn được, có vị chua gắt lấn át vị ngọt ngay cả khi đã chín. Xem thêm
nam viet quat
[29] Trong thần thoại Hy Lạp, bên dưới Trời (Uranus), Đất (Gaia) và Đại dương (Pontus) là Vực thẳm (Tartarus) (tiếng Hy Lạp: Τάρταρος). Trong thần thoại, nơi này được miêu tả như là một chốn sâu thẳm, tối tăm, hoặc như là một vực sâu không đáy. Hades có thể được hiểu như Âm phủ, nơi mà linh hồn người chết sẽ quay về sau khi từ giã cuộc sống, và Tartarus, một phần của Hades, có thể được hiểu như Địa ngục, nơi những linh hồn tội lỗi sẽ chịu đày đọa và trừng phạt. Trong tập Gorgias, Platon viết rằng những linh hồn sẽ chịu phán xét sau khi chết, và những kẻ bị buộc tội sẽ bị đày xuống Tartarus. Tương tự như những thực thể nguyên thủy trong thần thoại Hy Lạp như Uranus (Trời), Gaia (Đất), Pontus (Đại dương) hay Hades (Âm phủ), Tartarus cũng được nhắc đến như một thế lực sơ khai, một vị thần. Đây cũng là nơi giam cầm cá Titan chống lại các vị thần mãi mãi. Đây cũng là tên 1 vị thần. Xem thêm
[30] Nguyên văn là "Walk this way" vừa có thể hiểu là "Đi lối này" vừa có thể hiểu là "Đi kiểu này" nên mình chọn từ "theo" là từ có nghĩa chung chung nhất, sát ý với tác giả nhất để thay thế, vừa có thể hiểu là đi theo kiểu Phorcys đi, vừa có thể hiểu là đi theo đường ổng đi.