Friday, November 29, 2013

Mộc Lan Rạng Khắp Núi Đồi - Phần 3

Mộc lan rạng khắp núi đồi - Phần 3



3. Cố Trăn

Ta gặp chàng lúc mới tròn mười ba. Thanh Ngôn. Ngày đó, trong mắt ta, hắn mới mười bảy, là một thiếu niên lanh lợi.
Khi đó ở Tần Hoài đang là đầu mùa xuân, từng trận gió bắc thổi về. Cảnh xuân sắc Giang Nam chưa kịp thưởng ngoạn đã phải hướng lên phía bắc sông Tần Hoài, ở nơi xa xôi vạn dặm chiến tranh với người Hồ ở bắc nơi chân núi Âm sơn vọng lại tiếng ngựa kêu thảm thiết. Sông Tần Hoài xa tắp, bầu trời Đại Dận phản chiếu lên giữa mặt băng điểm chút sắc xanh vẩn đục.
Ông nội thế nào cũng chẳng qua nổi mùa xuân, đầu óc người đã lẩm cẩm lắm rồi nhưng vẫn cương cường giữ chút sức lực đợi chủ nhân của thanh kiếm người đúc.

Mộc Lan Rạng Khắp Núi Đồi - Phần 2

Mộc lan rạng khắp núi đồi - Phần 2


60-13011G03258

2. Thanh Ngôn

Đêm nay, ta rút cuộc cũng có chút thời gian rảnh rỗi ngắm bầu trời tràn ngập ánh sao, thứ ánh sáng trắng bạch tinh khiết này cứ như một đoá mộc lan thật lớn đua nở giữa nền trời. A Trăn thích loài hoa này vì một lý do vô cùng nực cười, nàng từ bé chẳng có khướu giác, nghe bảo hoa mộc lan có thể chữa tật ở mũi nên cầu khẩn ta mua thật nhiều hoa về, trồng xung quanh gian phòng của mình. Ba tháng mùa xuân, mộc lan nở rộ, nàng một thân y phục đỏ tươi nằm đọc sách dưới tán cây, cánh hoa cứ thế lướt theo mái tóc đen nhánh của nàng rơi xuống. Cả Cố phủ, chẳng ai dám quấy rầy nàng. Nàng luôn thích những loài cây xanh mơn mởn như vậy, dường như sức sống ở chúng chẳng bao giờ cạn kiệt, do đó ta đặt cho nàng một cái tên, Cố Trăn.

Mộc Lan Rạng Khắp Núi Đồi - Phần 1

Mộc lan rạng khắp núi đồi  - Phần 1


5bba49c2t997ee803c4b4690

1. Cố Trăn

Năm ấy, đứa trẻ khẽ khàng quỳ gối bên chân ta, đầu dập xuống đất, cẩm bào sắc tím nhàn nhạt, mảnh lưng hơi cúi thành một đường cong, tựa đoá mộc lan ngậm nụ đợi thì toả sắc. Ngắm nhìn hồi lâu cũng chẳng nhận ra chút sức sống nào lưu lại trên người đứa trẻ năm tuổi này, thế mà nó lại là chủ nhân kế nhiệm của Cố gia ở Vĩnh An, nhỏ như vậy đã phải oằn lưng gánh lấy cơ nghiệp muôn đời gia tộc.

Từ xưa đến nay, gia chủ các đời Cố gia đều chết yểu ngay lúc đương tuổi tráng niên. Họ đạt được quyền thế nhưng thứ quyền thế đó chẳng bao giờ là đủ. Điều này dường như đã thành số mạng. Mà số mạng đó lại đang nằm gọn trong lòng bàn tay đứa trẻ này, nó đang lạnh run, đến mức chẳng dám ngẩng đầu mà liếc ta lấy